Nghe thấy những lời này của Tô Như Thiến, quả nhiên Mao Vũ Phỉ vui vẻ lên, ôm lấy cánh tay của Tô Như Thiến, nũng nịu nói: "Con biết mẹ là tốt nhất mà, mẹ nhất định sẽ giúp con!"
Tô Như Thiến chỉ nhàn nhạt cười, nhưng ánh mắt sâu hơn mấy phần.
Sáng sớm hôm nay chỉ mới chạm mặt Tô Ảnh, bà ta đã vô thức ghét con ranh đó từ tận linh hồn.
Có thể thấy, con ranh này không phải là loại hiền lành gì.
Buổi trưa hôm nay nhất định phải tốc chiến tốc thắng, hoàn toàn đánh sập tinh thần cuả nó!
Một khi người đầu bếp gặp thất bại, sẽ rất dễ hoài nghi mình.
Mà một khi đầu bếp bắt đầu hoài nghi mình, như vậy tương lai sẽ rất khó phát triển được!
Tô Như Thiến chính là người ích kỷ như vậy.
Bà ta mặc kệ tương lai và tiền đồ của người khác, chỉ cần cản đường con gái của bà ta, bà ta sẽ đuổi tận giết tuyệt.
Giống như năm đó bà ta đối phó với con tiện nhân kia, chém chết không thèm nương tay!
Chuyện xảy ra ở nhà hàng, nhanh chóng truyền vào trong tai Phó Thịnh và Sầm Yến Hành.
Sầm Yến Hành lắc lắc ly rượu trong tay, cười mà như không cười nhìn Phó Thịnh: "Tô Như Thiến bắt nạt Tô Ảnh, cậu lại nhịn được?"
Phó Thịnh giữ nguyên vẻ trầm tĩnh, sóng mắt nội liễm, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Chuyện gây càng lớn, chân tướng mới càng sáng tỏ được."
Sầm Yến Hành ngẩn ra, sau đó hiểu ra nói: "Lần này cậu không dùng âm mưu, mà dùng dương mưu à?"
"Trả lời chính xác." Phó Thịnh buông cái ly trong tay xuống, nở nụ cười gian xảo, nhưng trong giọng nói mang theo sự lạnh lẽo: “Chơi nhiều âm mưu rồi, thỉnh thoảng chơi đùa dương mưu cũng hay."
Sầm Yến Hành nhướn mày: "Cậu được đấy! Phó Thịnh, Tô Như Thiến trêu chọc cậu, tôi đã bắt đầu tiên đoán được tương lai bi thảm của bà ta rồi!"
Phó Thịnh khẽ mỉm cười: "Ai bảo bà ta không có mắt, dám bắt nạt tiểu ngốc nghếch chứ? Trên thế giới này, chỉ có mình tôi mới có tư cách bắt nạt cô ấy."
Buổi trưa nhanh chóng đến.
Bọn họ mượn phòng bếp của nhà hàng, giao cho hai người Tô Ảnh và Tô Như Thiến.
Giám khảo được mời, tất nhiên chính là hai người Phó Thịnh và Sầm Yến Hành.
Bọn họ là chủ sở hữu của khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này, bọn họ làm giám khảo là thích hợp nhất.
Khoảng khắc vừa nhìn thấy Phó Thịnh, hai mắt của Mao Vũ Phỉ đột nhiên sáng lên, tràn đầy mong đợi nhìn anh.
Sau đó, lúc nhìn thấy Tô Ảnh, trong mắt cô ta không thèm che giấu cơn giận và sát ý của mình.
Đều là do người phụ nữ này, ngăn cản bước chân cô ta đến gần Phó Thịnh!
Vậy nên, tất cả mọi thứ hôm nay đều là do lỗi của người phụ nữ này, người phụ nữ này phải tự mình gánh chịu!
Lúc Tô Ảnh trở lại nhà hàng, trên mặt cô đã không còn bất cứ dấu vết gì.
Cô nhìn thấy Mao Vũ Phỉ và Tô Như Thiến, mắt trầm xuống.
Cuộc thi buổi trưa hôm nay, cô nhất định phải dốc toàn lực ứng phó! Quyết không thể thua!
Tô Như Thiến tỏ vẻ kính cẩn với Phó Thịnh và Sầm Yến Hành, nói: "Phó thiếu, Sầm thiếu, bây giờ có thể bắt đầu chưa?"
"Có thể! Hai vị bắt đầu đi!" Phó Thịnh gật đầu, ngồi ở ghế chính giữa cùng với Sầm Yến Hành.
“Được." Tô Như Thiến khách khí đáp lại.
Nói xong, Tô Như Thiến lại ngạo nghễ nhìn Tô Ảnh nói: "Bây giờ cô nhận thua, vẫn còn kịp đấy! Nếu không lát nữa bị mất mặt, đừng có mà khóc!"
Tô Ảnh bình tĩnh nhìn Tô Như Thiến, dằn từng chữ một, nói: "Tôi sẽ không nhận thua!"
Tô Như Thiến châm chọc cười nói: “Được đấy, vậy tôi sẽ để cô mở rộng tầm mắt, xem cái gì gọi là áp chế tuyệt đối!"
Hai người đồng thời lấy gia vị mình của ra, bày ra.