Phó Thịnh cười cười, hơi nhướn mày, mang theo mấy phần tôn quý, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Đúng vậy, đây mới là bộ dáng danh môn khuê tú nên có. Đáng tiếc...”
“Đáng tiếc?” Tô Ảnh khó hiểu nhìn Phó Thịnh: “Vì cái gì đáng tiếc?”
“Mẫn Chỉ thích Yến Hành, chuyện này đã không phải là bí mật gì, đáng tiếc Mẫn Chỉ ôn nhu, không giữ được con ngựa hoang Yến Hành.” Khó có được Phó Thịnh khó chịu giải thích cho Tô Ảnh: “Yến Hành vẫn luôn là hoa hoa công tử, đàn bà bên người nhiều vô số kể.”
Tô Ảnh trợn to đôi mắt: “Thật sao?!”
Phó Thịnh tùy ý nói: “Về sau cô sẽ biết. Yến Hành người này, miệng hoa hoa, tâm hoa hoa. Mẫn Chỉ không thích hợp với cậu ta, hôm nay cô ấy chủ động giúp cô hiển nhiên cô lọt vào mắt của cô ấy, sau này quen thuộc với cô ấy rồi thì khuyên nhủ cô ấy một chút, có chút chấp niệm nên buông thì phải buông.”
Tô Ảnh không nói gì, rất lâu sau mới ừ một tiếng.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài xe, trong lòng có chút kích động.
Mẫn Chỉ ôn nhu xinh đẹp như vậy, vì sao Sầm Yến Hành không thích đâu?
Ô tô dừng lại, Tô Ảnh lại phát hiện xe ngừng ở trước cửa sơn trang mà không phải về tới chỗ ở ngày hôm qua.
Mộc Minh đi tới mở cửa xe, Tô Ảnh mới phản ứng lại đi theo Phó Thịnh cùng nhau xuống xe.
Phó Thịnh bước đi ở phía trước, Tô Ảnh cùng Mộc Minh đi theo phía sau.
Tô Ảnh không nhịn được hỏi Mộc Minh: “trợ lý Mộc Minh, nơi này là chỗ nào?”
Mộc Minh thấp giọng giải thích nói: “Sơn trang này là biệt viện dành riêng cho tổng giám đốc, tên là biệt viện Gia Thịnh, là quà sinh nhật 18 tuổi mà chủ tịch tặng cho tổng giám đốc. Sau khi tổng giám đốc trưởng thành vẫn luôn ở nơi này, tổng giám đốc ở đâu thì chúng ta ở đó.”
Tô Ảnh gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Tiến vào sơn trang, lập tức có người tới đón: “Đại thiếu gia, cậu đã trở lại, chị Lý nói lần này cậu trở về sẽ ở lâu hả?”
Phó Thịnh ném áo khoác cho ông ta: “Ừ, đây là Tô Ảnh, là trợ lý sinh hoạt của tôi, ông đi sắp xếp chỗ ở cho cô ấy đi.”
Tô Ảnh nhanh chóng chào hỏi đối phương: “Chào chú, tôi là Tô Ảnh.”
Đối phương nhanh chóng nhìn thoáng qua Tô Ảnh, hiển nhiên đã sớm biết Tô Ảnh tồn tại, gật gật đầu nói: “Tô tiểu thư, phòng của cô đã chuẩn bị tốt, vì phương tiện chiếu cố tổng giám đốc, phòng của cô ở là phòng cho khách. Có yêu cầu gì cứ việc nói với tôi là được, tôi là quản gia biệt viện, tôi họ Lâm.”
Tô Ảnh lập tức nói: “Cảm ơn Lâm quản gia.”
Lâm quản gia lập tức nói thêm: “Cô là trợ lý sinh hoạt của đại thiếu gia như vậy cuộc sống hàng ngày của thiếu gia phải trông chờ ở cô rồi. Tổng giám đốc có thói ở sạch, không thích người khác động vào đồ của cậu ấy cho nên việc này đều phải do Tô tiểu thư làm rồi.”
Tô Ảnh lập tức đứng thẳng thân thể: “Tôi đã biết.”
Lâm quản gia nhìn thấy Tô Ảnh hiểu chuyện như vậy, vừa lòng gật gật đầu, nói: “Mật mã phòng tổng giám đốc là 85794613, mặt khác, thư phòng của tổng giám đốc có một giá sách, không có cậu ấy cho phép, ngàn vạn không thể mở ra...”
Lâm quản gia bắt đầu lải nhải dặn dò Tô Ảnh vài chuyện, Tô Ảnh nhanh chóng ghi nhớ, không ngừng nhắc nhở bản thân ngàn vạn không thể phạm sai lầm!
Nếu không cô nhất định sẽ bị đuổi đi!
Giao phó xong công việc, cuối cùng Tô Ảnh cũng thấy được căn phòng của mình là cái bộ dáng gì.
Lúc cô nhìn thấy phòng mình và phòng của Phó Thịnh thông nhau, cô sững sờ đứng tại chỗ.