Tô Ảnh đeo kính râm chen lẫn trong đám người, nghe thấy âm thanh đòi thảo phạt của đám người đó, trong lòng cô càng thêm khổ sở.
Cô thật sự không muốn gây rắc rối.
Cô không nghĩ vì chính mình mà liên lụy tới Tự Thuật Phong Nguyệt.
Nhưng cuối cùng vẫn liên lụy tới.
Chỉ là vì sao Điền Mỹ Hòa còn chưa xuất hiện?
Sắp tới thời gian hẹn rồi.
Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng xôn xao, có người hét lên: “Tới, cô ta tới rồi.”
Tô Ảnh cũng nhìn theo ra cửa.
Chỉ thấy hai người Điền Mỹ Hòa và Vương Nhạc Đông được đám vệ sĩ bảo vệ, ăn mặc chính trang màu đen, đeo kính râm cúi đầu đi tới.
Có lẽ đây là lần xuất hiện phong cảnh nhất cuộc đời này của dm, vạn người chú mục.
Điền Mỹ Hòa nhìn một lượt trong đám người, khi nhìn thấy Tô Ảnh, khóe môi cô ta nở nụ cười dữ tợn.
Tô Ảnh, mày đến rồi vậy thì dễ làm rồi.
Tô Ảnh bình tĩnh nhìn cô ta, cô ta lập tức quay đầu tránh đi sau đó đi tới bàn phỏng vấn ngồi xuống.
Lúc này mọi camera đều nhắm ngay Điền Mỹ Hòa.
Cô ta bình tĩnh cởi xuống kính râm, gương mặt không hề trang điểm nhìn vô cùng tiều tụy, giống như mấy ngày không ngủ đủ giấc vậy.
Không thể không nói, Điền Mỹ Hòa xuất hiện như vậy lập tức tranh thủ được không ít sự đồng tình.
Thậm chí có người nói, nói không chừng cô ta thật sự là người bị hại, là kẻ sao chép đáng giận vụng trộm bán bản quyền ca khúc làm hại cô ta bị liên lụy theo.
Điền Mỹ Hòa đừng lên, khom lưng với mọi người, lúc ngẩng đầu lên thì nước mắt lưng tròng.
“Thật xin lỗi, tôi không nên mặt dày dùng số tiền lớn mua bản quyền ca khúc để biến nó trở thành tác phẩm của mình rồi giao cho đoàn làm phim Đại đế nuốt trời. Bởi vì tôi sơ sẩy nên mới gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, tôi nguyện ý xin lỗi với mọi người và tác giả nguyên tác.”
Điền Mỹ Hòa vừa nói vừa rơi nước mắt: “Vốn dĩ tôi có thể tự mình sáng tác nhưng thời gian quá gấp, thật sự không kịp giao bản thảo nên mới rơi vào bẫy của người khác mua một tác phẩm sao chép vô sỉ. Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi.”
Hiện trường nháy mắt nổ tung chảo!
Fans và quần chúng vây xem phẫn nộ quở trách Điền Mỹ Hòa.
Đối mặt với những lời quở trách đó, Điền Mỹ Hòa không chỉ không ngừng rơi nước mắt, không ngừng xin lỗi nhưng không hề đề cập đến chuyện sao chép nữa.
Tô Ảnh tức khắc nóng nảy.
Nếu Điền Mỹ Hòa không giải thích rõ vậy chị ta gọi cô tới đây làm gì?
Rốt cuộc chị ta muốn chơi trò gì đây?
Ngay lúc này trưởng fan club đứng ra chất vấn Điền Mỹ Hòa: “Cô nói là người khác sao chép vậy cô lấy ra chứng cứ đi, không phải cô luôn miệng nói hôm nay sẽ cho mọi người câu trả lời thỏa đáng sao? Cô khai ra kẻ sao chép đi.”
Điền Mỹ Hòa rưng rưng nhìn trưởng fan club: “Có phải tôi chỉ ra người sao chép thì các người sẽ buông tha cho tôi không? Tôi thật sự không biết đây là tác phẩm sao chép, nếu tôi biết thì đánh chết tôi cũng sẽ không dùng.”
“Được, tôi đảm bảo chỉ cần cô nói ra kẻ sao chép thì chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cô.” Trưởng fan club lớn tiếng nói.
Trong lòng Tô Ảnh hiện lên cảm giác bất an.
Điền Mỹ Hòa, rốt cuộc chị muốn làm gì đây?
Ngay lúc này, Điền Mỹ Hòa bỗng nhiên giơ tay chỉ vào Tô Ảnh, căm phẫn nói: “Là cô Tô Ảnh, là cô ta, cô ta chính là kẻ sao chép. Cô ta là kẻ vô sỉ bán tác phẩm sao chép của tôi. Cô ta nói ca khúc này do cô ta sáng tác, bởi vì thiếu tiền nên bán rẻ cho tôi. Cô ta còn nói bảo đảm ca khúc này sẽ nổi tiếng, nhất định làm tôi thấy được giả trị của nó.”
Giây tiếp theo, toàn bộ ánh mắt phẫn nộ chuyển dời trên người Tô Ảnh.
Đầu óc Tô Ảnh trống rỗng.
Trong đầu hiện lên một câu: Điền Mỹ Hòa, chị lại hại tôi lần nữa.