Có lẽ trước giờ Tô Ảnh chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày cô sẽ được một đoàn làm phim mời thể hiện toàn bộ ca khúc nhạc phim của họ.
Loại vinh quang này thông thường chỉ dành cho ca sĩ phái thực lực hoặc là minh tinh.
Cô có tài đức gì có thể nhận đãi ngộ như vậy?
Cho nên Tô Ảnh luôn mãi xác nhận đối phương không phải nói giỡn, lúc này mới xin Phó Thịnh nghỉ phép, tới đoàn làm phim xác nhận chuyện này.
Phó Thịnh rất sảng khoái phê duyệt cho Tô Ảnh kỳ nghỉ, nói cho cô, chi phí vé máy bay, phí lưu trú trong ba ngày này đều có thể tìm Mộc Minh thanh toán, Tô Ảnh thiếu chút nữa cho rằng mình bị hỏng thính giác.
Phó tổng sao lại đột nhiên tốt với mình như vậy?
Quả thực không dám tưởng tượng!
Chẳng lẽ giá trị nhân phẩm của mình rốt cuộc cũng được Phó Thịnh tán thành?
Nghĩ đến Mộc Minh đưa cho cô tấm thẻ ngân hàng, nói cho cô bên trong có 10 vạn tệ dùng để chi trả chi phí tiêu dùng, Tô Ảnh cảm thấy mình đang nằm mơ.
Khó trách mỗi người đều muốn công việc ở tập đoàn tài chính Phó thị.
Ngay cả cô xin nghỉ đi làm việc riêng mà vẫn được chi trả mọi chi phí bên ngoài, hơn nữa còn được nhận trước chi phí.
Loại đãi ngộ này thử hỏi có công ty nào có thể làm được?
Quả nhiên là tiền muôn biển bạn a!
Tô Ảnh dựa theo địa điểm mà đối phương thông tri tới chỗ dừng chân của đoàn làm phim.
Tô Ảnh báo tên mình xong lập tức có người nhiệt tình chào hỏi: “Á, tôi biết rồi, cô là ca sĩ thể hiện nguyên tác. Oà, ngoài đời trông cô còn đẹp hơn cả trong video.”
Tô Ảnh xấu hổ.
Ngày hôm đó trông cô quá chật vật.
Có lẽ đó là lần chật vật nhất trong cuộc đời cô.
Cũng may không bao lâu cô đã tìm được căn phòng mà Dương Chính hẹn gặp.
Gõ cửa đi vào, trong phòng có sự xuất hiện của Dương Chính, nhà sản xuất, tổ biên tập cùng với mấy cổ đông sau màn.
Tô Ảnh không nghĩ tới trong phòng sẽ có nhiều người như vậy, lập tức đứng thẳng người lễ phép chào hỏi: “Xin chào các vị lão sư, tôi là Tô Ảnh.”
Mấy người kia nhanh chóng đứng lên, khách khí bắt tay với cô: “Tô tiểu thư, nghe danh đã lâu.”
Tô Ảnh mê man, không biết vì sao bọn họ lại khách khí với cô như vậy.
Rõ ràng cô mới là người yêu cầu khách khí cơ mà? Bọn họ sao lại…
Dương Chính lập tức mời Tô Ảnh ngồi xuống, ông ta mỉm cười nói với cô: “Không biết Tô tiểu thư có quan hệ gì với Diệp thiếu vậy?”
“Diệp thiếu?” Tô Ảnh mờ mịt: “Diệp thiếu nào?”
Mấy người kia ông nhìn tôi tôi nhìn ông, không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu không có quan hệ gì với Diệp thiếu thì đâu đến mức vị thiếu gia tôn quý như vậy tự mình đề cử Tô Ảnh thể hiện toàn bộ ca khúc nhạc phim chứ?
Nhưng nhìn biểu hiện của Tô Ảnh dường như cô ấy không nói dối.
Có phải trong đó còn có chuyện gì mà bọn họ không biết hay không?
“Vậy Tô tiểu thư là...” Tổng sản xuất khách khí hỏi: “Thật là trợ lý của Phó đại thiếu gia hả?”
Tô Ảnh gật đầu: “Vâng, nhưng Phó tổng cũng nói lúc tôi ra ngoài làm việc riêng không thể nhắc tới chuyện Phó gia, càng không thể thừa nhận với người ngoài chuyện làm trợ lý của ngài ấy. Chuyện này kính nhờ các vị bảo mật cho.”
“Nên làm, nên làm.” Mấy người kia cùng nhau gật đầu, độ nhiệt tình +1, hận không thể thể hiện sự nhiệt tình nhất đối với Tô Ảnh, biểu đạt sự kính ngưỡng của họ dành cho Phó Thịnh.
Dương Chính nhanh chóng cầm hợp đồng đưa cho Tô Ảnh xem: “Đây là hợp đồng mời cô thể hiện toàn bộ ca khúc nhạc phim cho bộ phim Đại đế nuốt trời của đoàn làm phim chúng tôi. Mời cô xem qua, nếu không có vấn đề gì, hôm nay có thể ký luôn hợp đồng.”