“Nhất định chúng tôi không đồng ý, anh có thể làm gì chúng tôi?” Lạc Tình vênh cằm nhỏ lên cao, bộ dáng không ai có thể làm gì cô ta, không hề sợ hãi, chuyện đã tới nước này thì không còn cách nào nữa, chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi. ( chỗ này chém)
Quả nhiên, giám đốc Vương nghe thấy thế lập tức càng thêm giận dữ, hắn gật đầu với Diêu Phương nói: “ Như vậy, Du phu nhân, vậy thì phải xin lỗi rồi.” Hắn nói xong, bèn quay lại nói với mấy tên côn đồ phía sau: “ nếu đã tới rồi, mọi người cũng không cần khách khí, tránh cho người ta nói chúng ta lạnh nhạt.”
Mười mấy tên côn đồ cũng cảm thấy ngứa ngáy rồi, nghe được lời giám đốc Vương nói, lập tức tản ra, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trong nhà. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, khắp phòng khách đã bị bới loạn, đồ đạc rơi vỡ kêu loảng xoảng khắp phòng, mặt sàn vương toàn mảnh đổ vỡ.
Diêu Phương nhìn một mớ hỗn độn trước mắt , biết những người này cố ý tìm tới, sắc mặt đã giận tới trắng bệch, nhưng căn bản bà không có biện pháp gì, chỉ có thể nắm chặt tay, đè nén sự tức giận trong lòng.
Mà Lạc Tình cũng đã tức giận lắm rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cô ta hướng về phía giám đốc Vương mắng lớn: “ cái tên khốn kiếp này, mau kêu họ dừng tay lại, có nghe thấy không? Nếu như các người không mau cút đi, tôi lập tức báo cảnh sát.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!