Bởi vì hôm nay là chủ nhật nên tất cả mọi người đều ở nhà, nhưng Văn Hinh chỉ thấy một mình Lạc Tình, về Du Thần ích, ngay cả bóng dáng đều không thấy.
Lạc Tình đang ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, thấy Văn Hinh, sắc mặt liền biến đổi, có chút không tự nhiên, nhưng lại thủy chung không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Văn Hinh.
Văn Hinh thấy vậy, trong lòng cười lanh. Xem ra cô ta cũng biết mình đã phạm sai lầm rồi, coi như cũng không tệ, ít nhất cũng biết sai.
Cô lạnh lùng nhìn Lạc Tình, sau đó trực tiếp đi lên lầu về phòng mình. Bởi vì lần này đã động thai, cho nên Diêu Phương rất cẩn thận, không dám để Văn Hinh động tay chân vào việc gì, chỉ cần cô nằm một chỗ là tốt rồi, toàn bộ việc trong nhà đã có người làm lo.
( vãi nằm để giãy chết à?)
Ban đêm, khi tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ, một bóng dáng thon dài lặng lẽ mở cửa phòng Văn Hinh.
Du Thần Ích lẳng lặng đứng trước giường của Văn Hinh, cần thận nhìn chằm chằm vào cô, mặt mũi cô có vẫn còn tái nhợt, lông mi không khỏi nhíu lại, cảm giác có chút phức tạp.
Tại sao, càng ngày người phụ nữ này lại có thể động tới tim hắn?
Mặc dù một tuần này hắn cố gắng không thèm nghĩ tới cô, nhưng bóng dáng cô vẫn thủy chung không ngừng hiện lên trong đầu hắn, không xua đi được, sao sao xóa hết.
Hắn càng muốn quên, ngược lại càng nhớ hơn.
Kể từ ngày đầu họ quen biết nhau cho tới giờ, mỗi động tác của cô, từng nụ cười , còn mỗi một câu nói của cô, hắn đều khắc sâu trong trí nhớ, rõ ràng tới mức chính hắn cũng cảm thấy khiếp sợ.
Hắn không biết mình đây là thế nào, tại sao lại có loại cảm giác này đối với cô, nhưng hắn tin tuyệt đối không phải là yêu.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!