“ Được được, đến lúc đó nếu không ai thèm lấy tôi, tôi cũng chấp nhận hạ giá, gả cho anh là được chứ gì.” Văn Hinh cũng đùa giỡn nói, đem Du Thần Ích vẫn đứng bên cạnh trở thành không khí. Cuối cùng, cô vừa cười vừa nhìn Tề Nhân Kiệt nói: “ Ăn no rồi lại buồn ngủ, tôi đi về trước đây, anh đi tìm hoa đào của anh đi, đừng quên thanh toán đấy.” Nói xong cô cũng không thèm nhìn Du Thần Íchdù chỉ một cái, liền đi thẳng tới cửa chính.
Du Thần Ích lạnh lùng trợn mắt nhìn Tề Nhân Kiệt, sau đó cũng đi ra ngoài. Tề Nhân Kiệt thấy Du Thần Ích đè nén cảm xúc không phát tác ra mặt, đột nhiên cười vô cùng vui vẻ. Có thể nhìn ra được tấm mặt đần thối của Du Thần Ích, trên đời này còn có chuyện gì khiến anh vui vẻ hơn chuyện này?
Văn Hinh ra khỏi khách sạn, chuẩn bị lên xe Diêu Phương cho tài xế chở mìn, đột nhiên cánh tay căng thẳng, sau đó cả người cô bị một cỗ lớn sức lực kéo đi hướng khác.
Văn Hinh quay đầu lại thấy Du Thần Ích, cũng không buồn giãy giụa liền đi theo hắn lên xe.
Hắn rất nhanh liền phát động động cơ, sử dụng tốc độ nhanh nhất lái xe rời khách sạn. Dọc đường đi, Văn Hinh vẫn lẳng lặng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, không thèm nói câu gì.
Mà Du Thần Ích cũng lái xe, cũng im lặng, nhưng sắc mặt có chút dọa người, cô có cảm giác dường như sắp có going bão kéo tới.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!