Cô nhìn phong cảnh xung quanh, lá thu xào xạc trong gió, cảnh đẹp như trong tranh vẽ. Cô nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên hít thở không khí trong lành, gió thu một hồi mơn trớn,mái tóc dài của cô tung bay trong gió, hình ảnh này, vô cùng đẹp.
Du Thần Ích cũng không xuống xe, mà ngồi trong xe nhìn Văn Hinh, sắc mặt hắn vốn thâm trầm, nhìn thấy cô đang chìm đắm trong cảnh đẹp tư nhiên, êm ái dịu dàng, dáng vẻ yếu ớt của cô khiến hắn cảm thấy ngẩn người, ánh mắt lộ ra một vẻ si mê, chỉ có điều hắn chưa nhận ra mà thôi.
Một lúc lâu sau, Văn Hinh mới chậm rãi mở mắt ra, lúc này cô cảm thấy thoải mái thư thái hơn nhiều, giống như một tòa lâu đài đè trong lòng cô bị dời đi, ngay cả tâm tình của cô cũng trở nên vui vẻ hơn.
Cô quay đầu nhìn Du Thần Ích vẫn ngồi trong xe không hề nhúc nhích, đột nhiên cô nhìn về phía hắn lộ ra nụ cười ngây thơ tinh khiết như trẻ thơ, lúm đồng tiền duyên dáng hiện ra, khiến ánh mắt Du Thần Ích hơi chậm lại, hắn không biết mình đang suy nghĩ cái gì nữa.
“Cảnh sắc nơi đây thật đẹp , đi với tôi một lát nhé.” Ánh mắt mịt mờ, hắn nói với cô như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!