Nhưng đó cũng chỉ là bộ dạng bình tĩnh vỏ bọc bên ngoài, ngược lại trong lòng cô ấy đã sớm chồng chất vết thương .
Nghe vậy, chân mày của Du Thần Ích càng nhíu chặt thêm, hắn đương nhiên biết, Văn Hinh chính là loại thứ hai.
Ban ngày, ở nghĩa trang kia, trong nháy mắt , hắn rõ ràng cảm nhận được sự đau đớn sâu trong đáy lòng cô, nhưng xoay người lại, cô đã cười vui vẻ đến vậy.
Nụ cười này, chói mắt như vậy, khiến tim của hắn đau nhói.
Sự kiên cường của cô khiến cho hắn đau lòng, từ khi quen biết cô tới giờ, hắn chưa bao giờ nghĩ mình cũng có một khắc như lúc này, hắn đối với cô vừa hận lại vừa cảm thấy bất đắc dĩ.
Hắn hận cô kiên cường, đồng thời cũng thấy bất đắc dĩ với sự kiên cường của cô, khiến hắn muốn lột đi tầng ngụy trang, lột đi sự kiên cường bên ngoài của cô, để mình có thể nhìn thấy nội tâm của cô.
Ban đêm, Du Thần Ích nằm trằn trọc không ngủ được, cuối cùng hắn xuống giường, vốn định đi tới thư phòng đọc sách, nhưng khi đi ngang qua phòng của Văn Hinh, ma xui quỷ khiến khiến hắn đột nhiên ngừng lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa vẫn đang đóng chặt, thật lâu vẫn không thấy động tĩnh gì.
Đột nhiên, loáng thoáng như nghe được âm thanh gì đó, hình như là tiếng khóc.
Hắn không khỏi nghiêng tai lắng nghe, rốt cuộc cũng phát hiện ra chỗ phát ra âm thanh, hắn lập tức đẩy cửa phòng Văn Hinh.
Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng sáng leo lắt từ cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng trên người đang ngồi xổm ở kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!