“ Được rồi, mình đút cho cậu !” Lăng Hạo Hiên cũng đang có ý đó, vì vậy lấy cháo từ trong hộp cơm ra, từ từ đút cho Văn Hinh, anh hỏi: “ Dễ ăn không?”
“Ừ!” Văn Hinh vui vẻ gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười đầy thỏa mãn.
Thấy cô cười như vậy, Tề Nhân Kiệt cảm thấy, có lẽ chỉ có ở cùng một chỗ với Lăng Hạo Hiên, Văn Hinh mới cười vui vẻ như vậy, đó mới là lúc cô vui vẻ hạnh phúc nhất!
Bởi vì Văn Hinh ở cùng với anh, chưa bao giờ anh trông thấy nụ cười tinh khiết vô lo vô nghĩ như vậy.
Lúc này, đột nhiên anh có chút hâm mộ Lăng Hạo Hiên, bởi nụ cười ấy chỉ thuộc về anh ấy.
Nhìn hình ảnh hết sức hài hòa phía trước mắt, đột nhiên anh cảm thấy có dư thừa, vì vậy mới lựa chọn rời đi, “ Văn Hinh, tôi về trước đây, có thời gian lại qua thăm em.”
“Ừ, lái xe cẩn thận.” Văn Hinh gật đầu, không quên dặn dò anh, một câu nói của cô, lại khiến anh cảm thấy có chút cảm khái.
Xem ra, cô cũng có quan tâm tới mình đấy.
Lần này cô phải chịu đựng tổn thương cực lớn, nên thân thể của Văn Hinh trở nên suy yếu, ăn no xong, cô lại lăn ra ngủ.
Nhìn cô nằm ngủ mê man, đột nhiên Lăng Hạo Hiên lộ ra vẻ mặt thống khổ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “ Đến tột cùng phải tới khi nào cậu mới hiểu được lòng của mình? Mình phải làm sao mới có thể khiến cậu hiểu được lòng của mình?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!