Văn Hinh nghe thấy vậy, trên khuôn mặt vốn trắng bệch của cô mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cố tỏ ra thoải mái, nhưng mơ hồ người ta lại thấy một chút thất vọng ở đó. Cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nhìn thật lâu.
Lăng Hạo Hiên thấy vậy, không nhịn được thở dài một tiếng, khuôn mặt đẹp trai cũng phải tỏ vẻ bất lực,…. Lại có chút … khổ sở!
ở lại bệnh viện một tuần, rốt cuộc Văn Hinh cũng có thể xuất viện, lần này, không còn người nào tranh giành cùng Lăng Hạo Hiên nữa, Văn Hinh cứ như vậy bị anh đưa về nhà mình.
Vì Lăng Hạo Hiên còn phải đi làm, nên anh đã mời một bảo mẫu đặc biệt hang ngàytới chăm sóc Văn HInh, cô cũng không hề cự tuyệt sự sắp xếp của anh.
Dần dần, Lăng Hạo Hiên phát hiện, nụ cười xuất hiện càng ngày càng ít đi, cô cũng nói ít hơn. Như bảo mẫu nói, cô thường ngồi một chỗ cả ngày, dáng vẻ lo lắng điều gì, khiến anh lo lắng không thôi.
Anh biết, mọi sự biến hóa của cô, là bởi một người, nhưng mà người người này lại không phải là mình, cho nên anh không thể làm gì hơn, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ngày càng sa sút.
Mà sau lần tới bệnh viện nọ, Du Thần Ích cũng không xuất hiện lần nào nữa, Tề Nhân Kiệt cũng vậy, giống như họ đã vĩnh viễn biến mất trong thế giới của Văn Hinh vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!