Diệp Bắc Thành lấy điện thoại di động từ trong âu phục ra đưa cho cô, cô nhanh chóng ghi lại dãy số của mình: "Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta làm quen trước mấy ngày đi."
"Mấy ngày?" Anh muốn một kỳ hạn rõ ràng.
Du Tĩnh Nhã suy nghĩ một chút: "Bảy ngày được không?"
"Được, bảy ngày sau kết hôn." Diệp Bắc Thành so với cô vẫn rõ ràng hơn.
Đã đạt thành nhận thức chung, lúc nói lời từ biệt, cô đứng lên: "Vậy tôi đi trước."
Diệp Bắc Thành gật đầu, nhưng lúc cô xoay người, anh lần nữa gọi cô lại: "Du Tĩnh Nhã..."
Cô quay đầu lại, anh hỏi cô: "Không có hôn nhân tình yêu, chẳng lẽ cô không cảm thấy ủy khuất sao?"
Uốn người cười một tiếng, cô nói: "Cá và bàn chân gấu, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ muốn cả hai."
Trên đường đi về nhà, cô không khỏi nghĩ lại, thật muốn cùng một người đàn ông cưỡng gian mình, hơn nữa chỉ gặp mặt hai lần kết hôn sao? Mặc dù cô có thể chạy trốn lòng mình, nhưng dẫu sao đây là chuyện cả đời.
‘Du Tĩnh Nhã cô không cần cảm thấy mất mác, đây là tâm nguyện cô muốn có khi hai mươi tám tuổi, đã được thực hiện nhanh như vậy không phải cô nên cảm thấy cao hứng sao?’
Đứng ở dưới một cây ngô đồng, cô tự an ủi mình...
Đẩy cửa nhà ra, tối nay, bầu không khí trong nhà so với dĩ vãng tựa hồ có chút bất đồng.
"Đứng lại." Du Tĩnh Nhã ngẩn người, dừng lại bước chân cô chuẩn bị bước lên phòng mình.
Không có hỏi chuyện gì, cô rất tự giác móc bóp từ trong túi xách ra, lấy ra bên trong chừng năm trăm đồng đem bỏ trên bàn trà nhỏ.
"Nhiều như vậy, không đủ cũng không có nữa."
Nhanh chóng xoay người, ngay cả một câu thừa thải cô cũng không muốn nói.
"Ai thèm đòi tiền con? Con cho là ngoại trừ đòi tiền không có chuyện khác có thể nói sao?"
Du Tĩnh Nhã đưa lưng về phía mẹ, trong lòng mặc tưởng: "Sự thật chính là như vậy."
Nghĩ thì nghĩ, ngoài miệng cũng không có nói như vậy...
"Chuyện gì?" Cô hỏi.
"Ngày mai chuẩn bị một chút, người ta tới coi mắt!" Tống Thu Liên buồn bực nhắc nhở, chỉ cần nhắc tới vấn đề hôn nhân của Du Tĩnh Nhã, bà luôn có giọng như vậy.