Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau cười to.
Hà Nhu đứng ở ngoài cách trăm thước, mắt nhìn Diệp Bắc Thành cùng một người phụ nữ xa lạ trò chuyện với nhau thật vui vẻ, nhất thời hai mắt phun ra ngọn lửa hừng hực.
Anh chưa từng, cười như vậy đối với cô.
kiên quyết dứt khoát đi về phía anh, Du Tĩnh Nhã nghi ngờ nhìn nghi hoặc, cô nhẹ giọng nói: "Bắc Thành, có thể mượn một chỗ nói chuyện hay không?"
"Chuyện gì?" giọng Diệp Bắc Thành lạnh như băng, trong mắt có một tia chán ghét nhàn nhạt.
"Chúng ta đi ra ngoài nói đi, nơi này không quá thuận lợi."
Hà Nhu ẩn giấu tức giận, cho tới bây giờ anh đối với cô chỉ là thái độ như vậy.
Diệp Bắc Thành nhíu mày một cái, đứng dậy vượt qua cô đi đến cửa sau phòng yến hội, lúc Hà Nhu xoay người, quay đầu quan sát Du Tĩnh Nhã một chút, trong mắt hận ý càng sâu.
hậu viên quán rượu rất ít dấu chân người, mấy cây phượng giăng khắp nơi, trong vườn nở rộ đủ loại kiểu dáng, trong đêm tối toát ra mị hoặc xinh đẹp, gió nhẹ thổi lất phất, cành lá "Xào xạc" vang dội, quanh quẩn chóp mũi đều là mùi hương đậm đà.
"Muốn nói cái gì?" Đưa lưng về phía Hà Nhu, anh lạnh lùng mở miệng.
"Người đàn bà kia là ai?"
"Người sắp kết hôn với tôi."
Diệp Bắc Thành không chút giấu giếm, anh xoay người, nhấn mạnh thêm: "Diệp phu nhân tương lai."
A... Hà Nhu cười nhạt: "Diệp Bắc Thành, có phải anh điên rồi hay không? Anh muốn kết hôn sao? Cùng người đàn bà kia sao?"
"Thì sao? Không thể sao?"
"Dĩ nhiên không thể, người anh muốn kết hôn chỉ có thể là em!" Cô rống lên một câu từ đáy lòng.
"Thi Hà Nhu cô không nên được voi đòi tiên! Đừng tưởng rằng cha cô đối với Diệp gia trung thành và tận tâm hai mươi năm, tôi phải đối với cô dễ dàng tha thứ không có giới hạn, hôm nay tôi cảnh cáo cô một lần cuối, đừng động tâm đối với tôi nữa, nếu không, tôi để cho cô cút khỏi thành phố Tương Dương!"
Diệp Bắc Thành thật sự nổi giận, Hà Nhu ngẩn người, ngay sau đó dùng ngón tay chỉ phòng yến hội ——