Doãn Mạt không ngừng lải nhải, hoàn toàn không chú ý sắc mặt của cô càng ngày càng khó nhìn ——
"Cậu nói đủ chưa?"
"Chưa, nói lại một trăm lần cũng không đủ!"
"Nếu như tôi nói anh ta chính là người đàn ông cưỡng gian tôi, cậu có còn nói đó là một sự cố tình yêu hay không, ý nghĩ của cậu buồn cười như vậy sao?"
Giống như dự liệu, Doãn Mạt á khẩu không trả lời được, vừa nghĩ tới người đàn ông mới vừa rồi ôn nhu nho nhã, cô làm sao cũng không có cách nào liên tưởng anh giống với một gã lưu manh!
"Tôi về nhà, bái bai." Du Tĩnh Nhã xua tay một cái, chân dẫm xuống vầng sáng đèn đường vàng, gõ bước bất ổn.
Tiếp tục đi rất xa, Doãn Mạt vẫn ngây ngốc tại chỗ, xem ra, vẻ ngoài một người thật sự không thể nói lên hành vi của một con người.
Bạn của cô, mấy giờ trước còn đối với chuyện cô bị cưỡng gian ẩn nhẫn lòng đầy căm phẫn, mấy giờ sau, liền bị vẻ bề ngoài con nhà giàu đẹp trai gạt không phân rõ lập trường.
Đêm luôn luôn huyền bí, không có ai biết một giây trước xảy ra chuyện gì, một giây sau lại sẽ phát sinh cái gì.
So với bây giờ, Du Tĩnh Nhã đang đi trên con đường phải trở về nhà, gặp người đàn ông kia một lần nữa.
Mặc dù anh dựa vào bên cạnh xe, thậm chí toàn bộ xe cũng dần dần không nhìn rõ ở trong bóng tối, cô vẫn có thể mượn ánh trăng, thấy rõ mặt anh.
Có lẽ anh sẽ quên người trợ giúp cho anh, nhưng anh nhất định sẽ không quên, khuôn mặt xa lạ vô tình chiếm lấy anh làm của riêng.
Chủ ý của cô là không muốn nhìn đi vòng qua anh, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, hay là đi qua chỗ chiếc xe kia.
"Anh muốn như thế nào?"
Diệp Bắc Thành ngẩng đầu lên, dụi tắt ánh sáng yếu ớt của nửa điếu thuốc trong tay, trịnh trọng nói: "Chúng ta nói rõ một chút đi..."
Chúng ta? Du Tĩnh Nhã cười giễu cợt, nghe giống như bạn hoặc người yêu đã quen biết rất lâu, nhưng trên thực tế, cô và người đàn ông này chỉ có một loại quan hệ, chính là quan hệ cưỡng gian cùng bị cưỡng gian.