Phương Vũ ở sau lưng Tân Hoành ngừng lại một chút, rốt cuộc lại lần nữa ngồi thẳng lên, lại như trước không nói gì, chỉ là đứng ở trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống mắt híp lại, nhìn cô.
Tân Hoành nhàn nhạt nhìn lại hắn, “Thế nào, mắt đã nhìn ra?” Lại nhẹ nhàng cười một tiếng, không nhìn hắn nữa, ánh mắt tùy ý dời đi, “Chỉ là Phương nhị thiếu gia cẩn thận, cái người này vừa nhìn, nhưng Phương gia ngươi hợp tác với Mạc gia về sau còn phải xem xét. Về phần ta a, dù sao ta cũng sẽ không lỗ không lãi. Năm đó Cố gia đối với bà ngoại ta, lúc này đều muốn từ trên thân ta lấy được chút tha thứ, ta dù sao cũng không có nghĩ kỹ muốn từ chỗ của hắn lấy những thứ gì để đổi lấy gì để tha thứ cho họ. Lúc này tốt lắm, dùng Phương gia cùng Mạc gia mấy trăm cái mạng người các ngươi, cuộc mua bán này, Cố gia phải là cầu cũng không được; mà ta a, cũng không mất mát gì; hiện tại
liền chỉ nhìn ngươi Phương nhị thiếu gia có bỏ được hay không rồi.” *
Cô nói xong khinh đạm, thậm chí còn khẽ mang theo nhạo báng. Phương Vũ chỉ là đứng ở trước mặt cô, thẳng tắp nhìn chằm chằm cô. Hồi lâu, giống như cuối cùng là không thể từ trên mặt cô nhìn ra sơ hở, lúc này mới cười nhạt một tiếng, “Thả cô trở về, cô cũng sẽ không báo thù hôm nay? Nếu cô thật làm kích động Cố gia liên hiệp với Dịch Lam, vậy Phương gia ta tóm lại là muốn diệt, chẳng bằng hiện tại trước tiên đem thù này báo!”
Tân Hoành nghe, ánh mắt khẽ liếc xéo hắn một cái, cười lạnh, “Phương nhị thiếu gia, làm người cũng không biết lùi một bước, cũng khó trách Phương gia đến nay chỉ có thể phụ thuộc rồi.”
“Cô!”
“Thế nào, cho là ta nói xong không đúng?” Lời nói của Tân Hoành tiếp rất nhanh, trước lúc Phương Vũ nổi giận liền gọn gàng cắt đứt, ánh mắt khinh miệt quét trên người hắn, “Uổng công Phương gia vẫn là làm buôn bán, món nợ này cũng không hiểu coi là gì? Nếu hôm nay ta bị nhục nhã, ta là nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi, coi như liều đến thiếu nhân tình của Cố gia ta cũng vậy nhất định phải diệt Phương gia ngươi, về phần Mạc gia a, coi như là đồng lõa, một dạng không phải ân xá!”
Tân Hoành nói tới chỗ này, âm thanh đã ngoan đắc phát tà, đôi môi đỏ thắm nhưng mà là nhẹ nhàng thốt ra những lời làm người khác sợ hãi. Trong lúc nhất thời, cả người trên người liền tản ra loại khí thế tùy ý nắm giữ sống chết tàn nhẫn mà tà nịnh.
“Chỉ là, nếu hôm nay cũng chỉ là hiểu lầm nho nhỏ, Phương nhị thiếu gia nói với ta một câu ‘thật xin lỗi, mạo phạm’, ta cần gì phải đi nhờ Cố gia, thiếu nhân tình của họ? Cần phải biết, Cố gia thiếu bà ngoại ta, hiện tại bà ngoại ta không có ở đây, khoản nợ này chính là dời đến trên người ta, ta nhìn trúng cái gì, nên vì một cái hiểu lầm không đáng kể để cho Cố gia dễ dàng như vậy thì cho ta còn rồi hả?!”
Tân Hoành nói tới chỗ này, đuôi mắt nghiêng liếc qua đã là sắc mặt chìm xuống của Phương Vũ, tiếp tục nói, “Phương nhị thiếu gia, ta lời đều nói hết đến nước này rồi, nếu như ngươi vẫn không hiểu, trò chơi kia, chúng ta liền chơi thôi.”
“Đến cuối cùng, ta liền thiếu Cố gia một ân tình, mà ngươi này…”
Tân Hoành nói tới chỗ này, dừng lại, lại cười lạnh, “Chỉ là, ngươi phải hiểu rõ ràng, này Mạc gia diệt có lẽ không cần gấp gáp, chỉ là, Mạc gia một khi diệt, như vậy tam đại gia tộc tạo thế chân vạc cục diện chính là từ đó đánh vỡ. Cố Gia vốn là trung lập, mắt lạnh nhìn Dịch gia cùng Mạc gia tranh phong, ai yếu hắn liền đỡ người nào, ai mạnh hắn liền áp người nào, thật ra thì hắn là ước gì một mình tọa đại, lúc này có thể liên hiệp Dịch gia diệt đi một phương, dĩ nhiên là mừng rỡ. Chỉ là, diệt Mạc gia xong, Cố Gia ôn hoà người sử dụng cuối cùng, vương vị nhất định cũng sẽ có chủ, đến lúc đó, Dịch gia không cần gấp gáp diệt, ta là ước gì nhìn được ; nếu là Cố Gia diệt a, cùng ta quan hệ cũng không lớn, tóm lại đối với ta Cố gia còn không có tình cảm sâu như vậy, mà Cố gia cũng nhất định sẽ vì bà ngoại mà đồng ý với ta, trước khi mdiệt vong đem phần lớn tài sản toàn bộ cho ta, ta thân phận như vậy, ta nhất định sẽ lợi dụng cho đúng vị trí. Chỉ là, Phương nhị thiếu gia, ngươi phải hiểu rõ ràng, nếu Cố Gia không cẩn thận diệt, như vậy ngày sau, thiên hạ này thật có thể chính là của Dịch gia rồi, ngươi thật sự cam tâm nhìn Dịch gia ngày sau chân chính nhất ngôn cửu đỉnh, Dịch Tân từ đó trên vạn người?”
Tân Hoành nói xong, lại đột nhiên khẽ cười lên, tự giễu lắc đầu, “A, nhìn ta, ta là nghĩ đến hơi nhiều, Phương nhị thiếu gia chuyện xưa nên ở lúc ban đầu cũng đã kết thúc, nơi nào còn có cái đó mệnh năng giữ lại thấy Dịch gia lớn nhất? Nơi nào vẫn có thể vì Dịch gia độc tài giang sơn mà tâm không cam lòng đây? Chỉ là, ta cũng chỉ là vì ngươi lo lắng, sợ ngươi ngày sau ở cửu tuyền cũng phải cần ôm hận.”
Tân Hoành nhẹ nhàng từ từ nói, là hoàn toàn đem Phương Vũ đang điên cuồng nói đến sắc mặt xanh trắng, hắn ngừng lại một chút, mới thật sâu trầm trầm mở
miệng, “Tang Nhuế…”
Phương Vũ không hỏi, cũng rất rõ ràng, cũng không muốn nói tiếp ý tứ. Tân Hoành cười nhạt một tiếng, lướt mắt liếc qua trên đất mặt Tang Nhuế kinh hãi, lại một lần nữa nhìn Phương Vũ, “Phương nhị thiếu gia, chẳng lẽ chưa từng nghe nói tai vạ đến nơi của mình bay sao? Ta hiểu biết rõ, ta hiện nay có một giọng điệu không thuận tai, Phương nhị thiếu gia cũng có một chút không thuận, ta cũng vậy không thể để cho ngươi làm khó. Tang Gia nha đầu kia, ngươi nguyện ý, liền giữ lại, ta mặc kệ, ta chỉ muốn biết ngươi định thế nào?.”
Phương Vũ nghe, hơi trầm xuống, lập tức liền hướng những người đàn ông hơi phất phất tay, nhất thời, lập tức có người đi lên quỳ một chân trên đất, vì Tân Hoành mở trói.
Phương Vũ ở phía trước, khẽ hướng Tân Hoành gật đầu, “Cố tiểu thư, thật xin lỗi, mạo phạm.” Trên tay bỏ đi trói buộc, Tân Hoành chậm rãi đứng dậy, lại giật giật khoé miệng, hướng Phương Vũ cao ngạo cười một tiếng, “Phương nhị thiếu gia, ta không họ Cố, ta theo họ bà ngoại ta, ta họ Du.”
Phương Vũ vừa nghe, ánh mắt rốt cuộc mới giãn ra, trên mặt cười làm lành, “Đúng, đúng, Du tiểu thư.”
Vậy mà, hắn mặc dù giọng nói cung kính, rồi lại lập tức phất tay kêu người phía trước, đanh giọng dặn dò, “Đi, lập tức kiếm tài xế tới đây, đem Du tiểu thư đưa đi phi trường, đưa về bên cạnh Cố lão.” Orikun_diedanlequydon.com
Người đàn ông kia lĩnh mệnh đi, Phương Vũ mới nhìn Tân Hoành cười nịnh, “Du tiểu thư, hiện mà nay H thị chính là muốn rối loạn, không nếu như để cho Phương Vũ phái người hộ tống ngài về nước Mỹ, tránh cho về sau lại bởi vì không biết Thái Sơn người làm bị ngộ thương.”
Tân Hoành khẽ mỉm cười. Nhưng trong lòng thì hiểu, Phương Vũ này, rõ ràng đã là tin cô, muốn đưa cô về nước Mỹ, thật ra thì cũng chỉ là nhất thời không thể xác nhận thân phận của cô mà tùy cơ ứng biến. Phương Vũ không xác định cô có nói dối hay không, hiện tại quả là là không chịu nổi ngộ nhỡ cô thực sự nói thật, kết quả sau này, chỉ có thể chiết trung, tạm thời thả cô, rồi lại đồng thời làm cho người ta đi theo cô, tránh cô chạy đi hướng Dịch gia đưa tin.
Chỉ là, có thể lừa gạt anh đến bước này, cũng đã là ngàn khó khăn vạn nguy hiểm rồi. Hiện tại, đường ra duy nhất của cô và Tang Nhuế, chính là cô rời đi trước rồi bao vây người trong kho hàng. Ánh mắt chống lại cặp mắt trên đất vẫn chưa từng từ trên người cô dời đi cái kia, ở trong đó có kinh nghi, cũng có không cam lòng, còn có tức giận.* Tang Nhuế, cậu có phải hối hận hay không vì tớ mà khoanh tay chịu trói? Mà nay, đổi được tớ lòng lang dạ sói đưa cậu một mình vứt bỏ ở chỗ này? Hung hăng đè xuống lo lắng trong lòng cùng khẩn trương, Tân Hoành hướng về phía Phương Vũ lễ phép cười một tiếng, “Như vậy Phương nhị thiếu gia, gặp lại sau.”
Phương Vũ hơi gật đầu, trở về lấy cười một tiếng, “Gặp lại thì còn hi vọng Du tiểu thư có thể đã quên hôm nay chút ít này hiểu lầm.”
Tân Hoành cũng không đáp lời, chỉ thoáng gật đầu. Xoay người, theo một người đàn ông bên cạnh, rời đi. Mắt thấy phía trước cửa cuốn vốn là đóng thật chặt lúc này chậm rãi nâng lên, mang theo vang động thật thấp, ánh sáng bên ngoài sáng dần dần chiếu vào, Tân Hoành cơ hồ muốn chạy, lập tức thoát đi, liền từ trong khe hở chạy đi. Lại vẫn hung hăng cố đè xuống chú ý, trong đầu lo lắng cùng hốt hoảng, từng bước từng bước đem bước dẫm đến ổn định, đi theo sau lưng người đàn ông kia, không nhanh không chậm, như một bộ đã tính trước. Kho hàng hơi lớn, cô vốn là bị trói ở bên trong cùng góc kho hàng, lúc này cách cửa khoảng cách hơi xa. Lúc này, Tân Hoành chỉ cảm giác chính mình mỗi một bước, đều là chú ý trên miệng, bước tâm kịch liệt co rút lại, lại bắn ngược tựa như hung hăng nhảy lên đến miệng nuốt xuống. Tay gắt gao nắm thành quyền, ổn định thân thể, rốt cuộc, rốt cuộc đi tới cửa, tâm, mới rốt cuộc thoáng chậm xuống. Ngẩng đầu, một cái, rồi lại lần nữa nhảy lên kịch liệt, cơ hồ đến cơn sốc. Chạm mặt, một thân âu phục màu xám tro người đàn ông đang hướng nơi này đi tới.
Người nọ, Tân Hoành không biết, cũng chưa từng thấy qua. Chỉ là mặt xanh mét, một thân lệ khí, bước nhanh đi tới quanh thân mang theo sát khí bén nhọn, khiến trong lòng Tân Hoành không nhịn được sinh ra dự cảm xấu, mang theo kinh hoàng làm người ta hít thở không thông. Người đi đối diện cực kỳ tức giận, lúc này cũng nhìn thấy Tân Hoành, bỗng nhiên chậm lại bước chân, hướng về phía cô, mắt híp lại. Tân Hoành vội vàng cúi đầu, muốn làm bộ không thấy theo người đàn ông trước mặt dẫn đường rời đi. Chỉ là người phía trước lúc này nhưng cũng dừng bước, hướng người đàn ông kia cung kính kêu một tiếng, “Mạc thiếu gia.”
Tân Hoành nghe, tâm, nặng nề chấn động. Mạc thiếu gia? Mạc gia thiếu gia? Vội vàng đem đầu cúi thấp hơn, như vậy đối với người đàn ông trước mặt lại giống như đã sớm chú ý tới cô, lúc này, cô có thể rõ ràng cảm thấy ánh mắt ác độc rơi vào đỉnh đầu cô. Tâm, nhảy thình thịch, như muốn vỡ toang.
“Cô ta là người nào?”
Âm thanh kia thật thấp chậm rãi, rồi lại có loại âm hiểm trầm trầm. Tân Hoành da đầu tê dại.
“Tương Đằng, sao cậu lại tới đây?” Bên tai, thanh âm của Phương Vũ vang lên, rõ ràng cô không thể mang tâm tình tốt nổi. Phương Vũ bước chân của tiến gần, đến bên cạnh cô, lại lướt qua cô, đến phía trước người một thân tây trang màu xám tro “Mạc thiếu gia”.
“Tôi đi tới tìm cậu, nghe nói cậu bắt người Dịch gia, tới đây xem một chút, xem xem cậu có nương tay hay không.”
Âm thanh kia, dù cười nói, lại không che giấu chút nào ác độc bên trong. Tân Hoành lần nữa cảm thấy cái loại toàn thân bị dây gai gai kim châm rậm rạp chằng chịt co rút nhanh.
“Cô ta là người nào?” Ánh mắt, mang theo suy nghĩ lại cùng nguy hiểm rơi vào phương hướng của cô, Tân Hoành biết, cô không thể thấp hơn đầu. Cô hôm nay là cháu ngoại của Cố gia, không thể thấy người Mạc gia lại cúi đầu. Nắm chặt nắm tay, Tân Hoành chậm rãi ngẩng đầu, âm thầm cắn răng, cưỡng ép mình, thẳng tắp chống lại cặp mắt hơi hơi híp lại thâm trầm kia. Ánh mắt kia, nguy hiểm, lại tàn nhẫn cùng chiếm đoạt, Tân Hoành đè xuống tim đập nhanh, bên môi, bật ra tiếng cười, “Mạc thiếu.gia.”
“Tương Đằng, là một cuộc hiểu lầm, tôi bắt nha đầu Tang Gia kia lúc không cẩn thận bắt theo cô ấy, lúc này đang muốn đưa cô ấy đi đến chỗ ông cụ.” Phương Vũ nhìn qua Tân Hoành, lại nói, “Cô ấy, là cháu ngoại của Cố lão.”
Phương Vũ vừa dứt lờ, Mạc Tương Đằng lại bỗng nhiên cúi đầu bật cười, “Chuyện cười, Mạc gia Cố Gia tương giao nhiều năm, ta chưa từng nghe nói qua Cố Gia có cháu ngoại cái gì, chính là Cố khanh, hiện nay cũng chỉ có một đứa con trai, nơi nào có cháu gái!”
“Chuyện cười, chuyện nhà Cố gia ta đến lượt người ngoài tới chỉ điểm bình luận!”
Một tiếng quát, Tân Hoành không chút nào yếu thế, cơ hồ là lập tức là bác bỏ, không chút do dự, như đinh chém sắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!