38Bé Câm trở về phòng rồi đóng cửa lại, cậu dựa vào cánh cửa, tay trái vô thức đặt lên ngực. Khi Tổng Giám Đốc gọi cậu lại, Bé Câm cảm nhận được sự quan tâm chân thành đến từ hắn. Dù lời nói rất ngắn gọn, có thể là do Tổng Giám Đốc không biết phải diễn đạt như thế nào, nhưng Bé Câm thật sự hiểu được những gì hắn muốn nói.
Bé Câm đã được Tổng Giám Đốc cứu ba lần: từ tay của Giang Lão Nhị, trong thang máy và Vương Diệp Lộ. Mỗi lần như vậy cậu đều rất hoảng loạn, khi ấy chính Tổng Giám Đốc đã an ủi cậu. Lần đầu tiên, Tổng Giám Đốc giúp cậu bôi thuốc; lần thứ hai, hắn ôm cậu an ủi; lần thứ ba, hắn ở bên cạnh ôm chặt lấy cậu bảo cậu đừng khóc nữa.
Dù ngay từ lần đầu gặp gỡ, Tổng Giám Đốc đã có thái độ không mấy thiện cảm với cậu, nhưng sau những sự việc này, Bé Câm thấy Tổng Giám Đốc thật sự rất dịu dàng. Có lẽ, Bé Câm không biết rõ thế nào là dịu dàng, hay cách định nghĩa nó, bởi vì đã lâu rồi cậu không được đối xử như vậy. Trong một khoảnh khắc bất chợt, Bé Câm đã bị cuốn hút bởi sự dịu dàng của Tổng Giám Đốc, cậu thậm chí còn nghĩ, nếu Tổng Giám Đốc có thể luôn đối xử với cậu như thế thì tốt biết bao.
Nhưng khi Bé Câm tỉnh lại, cậu nhận ra sự quan tâm của Tổng Giám Đốc không phải là điều đặc biệt, mà đơn giản chỉ là vì khi cậu cần giúp đỡ thì hắn vừa hay cũng ở bên cạnh nên mới giúp đỡ cậu mà thôi. Nếu bất kỳ ai gặp phải tình huống như cậu, chắc chắn Tổng Giám Đốc cũng sẽ giúp như vậy. Mặc dù Bé Câm biết rõ giữa cậu và Tổng Giám Đốc chỉ là cuộc hôn nhân thương mại, nhưng trái tim cậu không khỏi rung động vì Tổng Giám Đốc.
- ------
Tổng Giám Đốc cũng đang suy nghĩ về Bé Câm.
Thực tế thì Tổng Giám Đốc nói việc xử lý Vương Diệp Lộ là vì chuyện hợp tác chỉ là một cái cớ mà thôi. Mặc dù lần hợp tác trước đó với gã ta đã khiến hắn thiệt hại một triệu, nhưng trong lĩnh vực kinh doanh, mọi việc rất phức tạp, hắn vốn định coi đó là một bài học phải mua bằng tiền, không định truy cứu gì thêm nữa.
Tuy nhiên, đêm mà Bé Câm được hắn đưa về từ khách sạn, nhìn thấy cậu khóc lóc không ngừng, Tổng Giám Đốc đã vô cùng tức giận. Tổng Giám Đốc biết rằng Vương Diệp Lộ thích những chàng trai thanh tú, nhưng hắn không ngờ rằng Bé Câm vẫn chưa ly hôn mà gã ta đã để ý đến cậu. Điều này làm hắn cảm thấy gã ta không coi trọng hắn và gia đình của hắn.
Tổng Giám Đốc quyết định phải xử lý Vương Diệp Lộ thật nghiêm khắc, không chỉ để trả thù cho Bé Câm mà còn để bảo vệ danh dự của bản thân và gia đình. Nhưng khi đối mặt với Bé Câm, hắn không thể nói ra lý do thật sự đó.
Nếu Bé Câm không tình cờ gặp Hiệp Huy thì hậu quả có thể sẽ nghiêm trọng hơn nhiều. Tổng Giám Đốc siết chặt nắm tay, lửa giận lại bùng lên: "Nếu biết trước như vậy thì mình đã đánh gãy thêm một chân của gã rồi."
Tổng Giám Đốc nhíu mày, rõ ràng hắn đã nói sẽ đảm bảo an toàn cho Bé Câm, nhưng không ngờ hắn lại để cậu liên tục rơi vào tình huống nguy hiểm. Nếu Bé Câm vì chuyện này mà bị ảnh hưởng tâm lý thì sao? Dù sao thì tối hôm qua cậu đã khóc lóc rất thảm thiết.
Nhớ lại hình ảnh Bé Câm khóc đến nức nở trong vòng tay mình, trái tim Tổng Giám Đốc như bị ai đó siết chặt. Không biết bây giờ Bé Câm có còn đau khổ như tối qua nữa không? Cậu có còn trốn dưới chăn mà khóc nữa không?
Tổng Giám Đốc xoa xoa thái dương, hắn tắt đèn, quyết định ngày mai sẽ quan sát tình trạng của Bé Câm thật kỹ lưỡng.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)39Sáng hôm sau, khi Tổng Giám Đốc thức dậy và xuống lầu, hắn thấy Bé Câm đang bận rộn trong bếp. Tổng Giám Đốc dừng lại một chút, hắn lặng lẽ quan sát bóng dáng của Bé Câm rồi từ từ bước tới gần.
Bé Câm đang tập trung nấu cháo nên không chú ý đến sự hiện diện của Tổng Giám Đốc. Lúc cậu xoay người lại thấy Tổng Giám Đốc đứng đó thì không khỏi giật mình, cơ thể cậu giật nẩy lên. Bé Câm hít một hơi thật sâu, cậu không khỏi thắc mắc vì sao Tổng Giám Đốc đi đến mà chẳng có tiếng động gì vậy. Cậu lấy điện thoại ra sau đó gõ chữ cho Tổng Giám Đốc xem: [Còn ba phút nữa là xong rồi].
"Tôi có thể giúp gì không?" Tổng Giám Đốc hỏi.
"Hôm nay nấu cháo gì vậy?" Tổng Giám Đốc tiếp tục hỏi.
[Cháo thịt heo trứng bắc thảo] Bé Câm đáp.
Tổng Giám Đốc tốt bụng gợi ý: "Hay là mấy ngày này cậu cứ nghỉ ngơi đi, dù sao thì ba ngày sau cũng nghỉ lễ rồi. Gần đây công việc của cậu cũng không bận lắm."
Ý hắn là hắn muốn Bé Câm nghỉ ngơi thêm một chút, nhưng không ngờ Bé Câm lại lắc đầu lia lịa như chong chóng.
[Em vẫn có thể đi làm được! Thật đấy! Em muốn đi làm!]
Bé Câm thật sự không muốn nghỉ thêm nữa, bởi vì lúc trước cậu đã nghỉ một tuần rồi, chỉ vừa mới bắt đầu làm việc lại, nếu nghỉ nhiều quá sẽ bị người khác đàm tiếu.
Tổng Giám Đốc thấy thế thì chỉ có thể gật đầu: "Được rồi."
Hôm nay, Bé Câm thấy Tổng Giám Đốc có hơi khác với thường ngày. Không chỉ chủ động nói chuyện với cậu mà khi nấu cháo xong, lúc Bé Câm chuẩn bị dọn ra ngoài thì Tổng Giám Đốc đã nhanh chóng lấy khăn tới rồi đỡ cháo từ tay cậu: "Để tôi làm cho, cậu chỉ cần lấy đũa muỗng là được."
Trong lúc ăn cháo, Tổng Giám Đốc cũng khen cháo ngon, điều này rất hiếm khi xảy ra. Hơn nữa, đến giờ nghỉ trưa, Tổng Giám Đốc còn gửi tin nhắn hỏi cậu ăn trưa chưa và đã ăn món gì.
Trên đường về nhà, Tổng Giám Đốc cũng không im lặng suốt đoạn đường như mọi khi, mà chủ động nói chuyện với Bé Câm, dù chủ yếu là hắn hỏi và Bé Câm trả lời. Ví dụ như hắn hỏi về công việc, về tình hình làm việc với đồng nghiệp, và cả thức ăn ở căn tin công ty có ngon hay không nữa.
Bé Câm cũng lần lượt trả lời Tổng Giám Đốc.
[Công việc rất nhẹ nhàng.]
[Chị Chu ở bộ phận của em rất tốt, chị ấy rất săn sóc em.]
[Căn tin thì cũng tạm được, nhưng em thấy đồ ăn em làm ngon hơn nhiều.]
Vừa mới trả lời xong câu hỏi cuối cùng của Tổng Giám Đốc, Bé Câm nghe thấy hắn cười: "Tôi cũng thấy đồ ăn ở căn tin không ngon lắm, thường thì tôi sẽ đặt đồ ăn tới. Cậu học nấu ăn từ đâu vậy? Cậu có hay nấu ăn cho nhà họ Giang không?"
Bé Câm lắc đầu.
[Là mẹ em dạy đó. Hồi em chín tuổi, em bắt đầu học nấu ăn vì lúc đó mẹ em rất bận nên bà không có thời gian nấu ăn. Em tự đi mua đồ rồi học nấu ăn để mẹ về nhà là có thể ăn ngay, như vậy có thể giảm bớt gánh nặng cho mẹ.]
Khi đó, cuộc sống của Bé Câm và mẹ rất khắc nghiệt. Sau khi trả học phí, mỗi tháng chi phí sinh hoạt rất đắt, mẹ Bé Câm phải làm việc cật lực để duy trì cuộc sống. Thường thì bảy, tám giờ tối bà mới về nhà.
[Nhưng lúc đó em nấu ăn không ngon, không nêm nếm đúng gia vị. Nhưng mẹ em vẫn ăn hết. Sau đó em cố gắng học nấu ngon hơn, càng nấu nhiều thì càng quen tay.]
Tổng Giám Đốc không ngờ Bé Câm đã biết nấu ăn từ nhỏ, hơn nữa mục đích cậu làm như vậy là để giảm bớt gánh nặng cho mẹ. Hắn cảm thấy hình ảnh về Bé Câm trong mắt mình đã thay đổi. Bé Câm không giống như những gì hắn nghĩ hồi mới gặp nhau lần đầu.
Thấy Tổng Giám Đốc vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại như vậy, Bé Câm vẫy vẫy tay trước mặt Tổng Giám Đốc, ra hiệu rằng tài xế đã lái xe đến nhà rồi.
40Đêm đến, Tổng Giám Đốc ngồi trong phòng làm việc gọi điện cho Hiệp Huy: "Tôi cần nhờ cậu một việc, trước đây tôi thấy gia đình cậu thường hợp tác với nhà họ Giang, hơn nữa cậu cũng thường xuyên giao du với người nhà họ Giang. Cậu có thể giúp tôi thu thập hồ sơ về Giang Vân Ninh được không?"
Hiệp Huy nghe Tổng Giám Đốc nói vậy thì anh không khỏi thắc mắc hỏi: "Hả?" Sau đó anh cười cười, trêu chọc Tổng Giám Đốc: "Ôi, Phi Duật à, hồ sơ thì tôi có thể thu thập được, nhưng sao bỗng dưng cậu lại quan tâm đến người ta thế? Trước đây không phải cậu nói không định quan tâm gì đến người ta sao, còn định sau hai năm là sẽ ly hôn liền cơ mà? Sao bây giờ... hửm...?"
Hiệp Huy ẩn ý hỏi.
"Tôi chỉ muốn tìm hiểu về người đang chung chăn gối với mình mà thôi."
Tổng Giám Đốc day trán: "Có làm không?"
"Được, được, được. Để tôi cho người thu thập rồi gửi cho cậu" Hiệp Huy vui vẻ đồng ý.
Tổng Giám Đốc dựa lưng ra ghế, hắn nói tiếp: "Tôi không muốn chỉ có những thông tin đơn giản đâu. Tôi muốn biết về mối quan hệ của cậu ta với nhà họ Giang, tình hình của cậu ta trong nhà họ Giang và cả quá trình học tập của cậu ta trước đây nữa."
Rõ ràng Tổng Giám Đốc muốn biết nhiều hơn về cậu. Hắn muốn biết thêm về cuộc sống của Bé Câm.
Mặc dù Hiệp Huy có vẻ không hài lòng nhưng anh vẫn đồng ý: "Được rồi, việc này không thể nhanh được đâu, cần thời gian để tìm người điều tra. Như vầy đi, lần sau uống rượu thì cậu trả tiền nhé."
Tổng Giám Đốc cười: "Được, tôi trả tiền."
Cúp điện thoại, Tổng Giám Đốc ôm đầu, hắn nhìn lên trần nhà rồi lẩm bẩm: "Trước đây cậu ta sống ở nhà họ Giang thế nào nhỉ?"
Kể từ khi Bé Câm chuyển vào biệt thự của hắn, ngoài lần trước ra thì Bé Câm không hề chủ động nhắc đến việc về nhà nữa. Bé Câm cũng tỏ ra không lưu luyến gì với nhà họ Giang cả.
Cộng thêm hình ảnh Giang Lão Nhị đẩy Bé Câm xuống đất lần trước, Tổng Giám Đốc đoán rằng có vẻ cuộc sống của Bé Câm ở nhà họ Giang không được tốt lắm. Điều này khiến Tổng Giám Đốc dấy lên sự tò mò về cuộc sống trước đây của Bé Câm.
Hắn bỗng thấy mình đang suy nghĩ quá nhiều về Bé Câm, mà lại quên mất cảm giác và lý do phía sau sự quan tâm này.