Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ ở cùng một phòng, bởi vì cha mẹ Lôi Lôi cương quyết yêu cầu, nói gì là đã quá muộn, bọn họ vốn là vợ chồng, cũng không có gì để nói.
Ăn xong cơm tối, Lục Tử Hiên cùng Đồng Tường trò chuyện trên phương diện làm ăn kinh doanh, Lôi Lôi cùng mẹ và An An tán gẫu chút chuyện sinh hoạt hằng ngày, không ngờ trời đã khuya lắm rồi, vì vậy mọi người liền trở về phòng của mình, Đồng Lôi và Lục Tử Hiên cũng không ngoại lệ.
Trong căn phòng màu hồng, Lục Tử Hiên lẳng lặng ngồi ở trên giường.
Lôi Lôi ở trong phòng tắm thật lâu, hôm nay lời của anh vẫn còn quanh quẩn ở trong đầu, anh ấy nói yêu mình, nghĩ đến thời điểm trước đây anh nói muốn cùng mình thử một chút, chẳng lẽ khi đó anh đã yêu mình.
Bây giờ hiểu lầm giữa bọn họ cũng đã giải trừ, hơn nữa hiện tại anh vẫn còn đang ở trong phòng của mình, chẳng lẽ tối nay bọn họ sẽ phải, ảo não vỗ vỗ đầu của mình, Đồng Lôi ơi Đồng Lôi, ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Nâng nhiệt độ nước cao lên một chút, như vậy có lẻ sẽ không đoán mò rồi.
Mè nheo ở trong phòng tắm gần hai giờ, bây giờ đến cuối cùng không còn biện pháp nên ngại ngùng đi ra, mà vẻ mặt Lục Tử Hiên lại nhìn cô mập mờ, cô thấy có chút không tự nhiên.
“Lôi Lôi. . . . . .”
Lục Tử Hiên chậm rãi đứng lên, sau đó cầm tay của cô, lẳng lặng nhìn cô, cô ấy đang trốn tránh mình sao? Cô vẫn không thể tiếp nhận mình sao? Nghĩ tới đây lòng liền đau đớn.
“Cái đó. . . . . . Anh đi tắm đi.” Đồng Lôi có chút xấu hổ, chỉ chỉ phòng tắm sau lưng: “Em đã pha nước ấm xong, em thử qua rồi, vừa vặn, nếu anh không đi tắm liền thì nước sẽ lạnh.” Nhàn nhạt nói xong, tay đẩy anh đi tới phía cánh cửa kia.
Lòng Lục Tử Hiên co rút đau đớn lại đột nhiên nhẹ nhõm, một cảm giác hạnh phúc chạy dọc toàn thân, pha nước tắm là chuyện sinh hoạt thường ngày một người không phải tự dưng mà làm, cô ấy đang quan tâm mình chẳng lẽ cô ấy đã tiếp nhận mình.
Trong nháy mắt cửa đóng lại, Đồng Lôi buông lỏng thở phào nhẹ nhõm, lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, cuối cùng không hề lúng túng nữa, đáng tiếc tay còn chưa để xuống, đã cảm thấy trước mắt thoáng một cái, môi bị người ngậm chặt.
“Bà xã thật là tốt!” Lục Tử Hiên vừa hài lòng vừa hôn môi cô, lúc này mới vui vẻ chui về phòng tắm lần nữa, thoải mái tắm nước nóng dễ chịu của anh.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rào rào, Đồng Lôi ngây ngốc đứng ở cửa, thật thà vuốt cánh môi bị anh hôn qua, trên mặt còn có mùi vị của anh: “Thật kỳ quái!” Cô lầm bầm lầu bầu, không những không ghét mà ngược lại còn rất mong chờ.
Khi lục Tử Hiên vừa lau tóc vừa mở cửa phòng tắm đi ra, liền sửng sờ đứng đó, nụ cười gió xuân nhẹ nhàng, ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve đôi môi, miệng nhếch lên một nụ cười.
Sau một lúc liền dùng sức lôi cô vào trong ngực, môi mỏng dán lên thật chặt, giống như là đợi rất lâu rồi suối ngọt cần được giải khát, cô vốn còn đang chóng mặt, khi anh nhiệt tình tấn công, lập tức trầm luân.
Hồi lâu, anh mới buông cô ra, giọng nói từ tính hấp dẫn: “Đây là phần thưởng cho em, về sau nếu dịu dàng như thế, ngoan như vậy, liền thưởng một cái hôn.” Trong mắt lóe ra ánh sáng giảo hoạt.
“Ai muốn anh thưởng chứ.” Thẹn thùng nhìn anh chằm chằm, người này thật là không đàng hoàng, cho chút ánh mặt trời liền rực rỡ.
“Mặc kệ anh, em mệt muốn đi ngủ.” Thật sự là không muốn nhìn thẳng vào mắt anh như vậy, vì vậy liếc anh rồi ngáp một cái, lấy tay đẩy lồng ngực của anh ra, nhưng người khác hình như không muốn buông cô ra, trong nháy mắt lại đưa cô vào trong ngực ấm áp.
“Anh. . . . . .” Bốn mắt nhìn nhau, giữa hai người lộ ra sắc thái mập mờ, Đồng Lôi lẳng lặng nhìn anh, bàn tay chạm đến lồng ngực cường tráng đang phơi bày ra ngoài của anh, lập tức nóng như lửa đốt.
Gò má liền ửng đỏ, cánh môi phiếm hồng, tay nhỏ bé mềm mại không xương giống như một cây đuốc đốt trên người anh, thân thể lập tức sôi trào, miệng đắng lưỡi khô.
Ngón tay run lên, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mềm mại này, không kiềm hãm được cúi đầu khẽ hôn môi hồng một cái, ngay sau đó không khỏi cười một tiếng khi thực hiện được: “Thế nào, cứ như vậy không kịp chờ đợi muốn cùng chồng ngủ trên một cái giường sao?”
Cũng biết miệng chó không mọc ra ngà voi*, đẩy trói buộc đang ôm mình ra, cau mày xoay người lại, nhỏ giọng mà nói: “Lục Tử Hiên, em phát hiện anh thật sự càng ngày càng không biết xấu hổ.”
*ý nói là người như anh không nói ra được lời gì hay ho ấy mà…^^
“Không biết xấu hổ? Vậy mà em còn thích.” Nâng lên một nụ cười lưu manh, tùy ý đi theo phía sau của cô.
“Ai thích anh chứ, thật là không biết xấu hổ.” Âm thanh thật thấp tỏ rõ sự chột dạ của cô, nhưng ngoài miệng thì không chịu nhận thua, tại sao mỗi lần đều là anh nhạo báng mình.
Người đàn ông này, căn bản là một con sói đội lốt cừu, không đúng, anh vốn chính là sói, hơn nữa còn là một con sói không biết xấu hổ, Đồng Lôi giậm giậm bước đi, từ trong ngăn tủ lấy ra chăn gối để ngủ trên ghế sofa.
“Em làm gì ở đây?” Lục Tử Hiên ôm hông của cô từ phía sau, hôn lên cổ của cô, nhìn cô vội vàng đi tới đi lui ở đây, trong lòng hết sức không thoải mái.
Đồng Lôi cắn chặt môi dưới, hơi thở ấm áp của anh phun trên cần cổ, làm cô không thấy thoải mái, anh sẽ làm gì khi biết cô trả lời: “Tối nay em ngủ trên sofa, anh ngủ giường đi.”
Quả nhiên, bàn tay nắm eo mình khẽ dùng sức, sắc mặt của Lục Tử Hiên xanh mét kéo thân thể của cô qua, để cho mặt cô quay về phía mình, con ngươi đen như mực lộ ra uất ức, cô thật sự sẽ mang thù, chẳng lẽ vừa rồi mình hôn trộm cô ấy, nên cô ấy trừng phạt mình như vậy, này cũng không đúng, bây giờ cô ấy là bà xã của mình, nói thế nào thì cũng có thể ngủ cùng mình, có lý nào lại ngủ trên sofa chứ.
“Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn em, nếu không em sẽ có cảm giác tội lỗi.” Che ánh mắt của anh, không để cho anh nhìn mình, vậy mà Lục Tử Hiên lại ôm lấy cô, sải bước đi tới giường lớn.
“Oa, anh làm gì thế?” Trừng mắt liếc anh một cái, tay lại ôm thật chặt cổ của anh, để khỏi té xuống, mặt cũng đỏ không ngừng.
Một tay ném cô lên trên giường, Đồng Lôi bị choáng váng, muốn bò dậy liền bị anh chặn lại, nghĩ đến mà sợ khi nhìn thấy ánh mắt tà tứ cùng với lửa dục hừng hực trong mắt anh, không tự chủ nuốt ngụm nước miếng.
“Không phải em muốn biết anh đang làm gì sao?” Mặt dần dần đến gần, trong hơi thở đều mùi thơm cơ thể của cô.
Nên phản kháng nhưng cô lại lựa chọn nhắm mắt lại làm đà điểu, đợi lâu cũng không có động tĩnh gì, sợ hãi mở mắt ra, lại thấy một đôi mắt híp lại đầy ý cười, ngón tay mang hơi thở phái nam mạnh mẽ nhẹ nhàng quét qua mũi cô: “Em đang nghĩ điều không nên nghĩ phải không?”
Đồng Lôi lập tức mắc cở đỏ bừng mặt, cô muốn đẩy lồng ngực của anh ra thì Lục Tử Hiên cự tuyệt trượt xuống từ trên người cô, ôm lấy cô, tựa đầu nhẹ nhàng khoác lên trên vai của cô: “Thời điểm em không đồng ý, anh sẽ không ép buộc em, anh chỉ muốn em tình nguyện theo anh.” Anh thâm tình nói xong, khiến người khác động lòng.
Trong nháy mắt kia, một loại cảm giác kỳ lạ lan tràn đến trái tim, nước mắt không có dấu hiệu nào tràn ra, tất cả uất ức và tổn thương mấy ngày nay bởi vì một chút dịu dàng của anh mà tuôn ra.
Cánh tay Lục Tử Hiên đang ôm lấy cô dần dần buộc chặt, giơ tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, khóe miệng giật giật, nhưng cái gì cũng không nói ra được, Đồng Lôi hít một hơi thật sâu, lao người tới, ôm anh: “Về sau không được bắt nạt em nữa.” Ý của cô không phải quá rõ ràng rồi sao.
Lục Tử Hiên vui vẻ, hít mùi thơm trên tóc cô thật sâu, nhẹ nhàng trả lời: “Được!”
Phòng làm việc vô cùng yên tĩnh.
Lục Tử Hiên cầm bút trong tay, lẳng lặng nhìn chằm chằm tài liệu trên bàn, trong đầu lại hiện lên bóng hình xinh đẹp, khóe miệng vô thức nâng lên, mấy ngày nay đều cùng cô ngủ chung phòng, tuy nhiên anh vẫn không nhịn được nhớ nhung cô, anh đây là thế nào, mê muội sao?
Trác Nhiên đẩy cửa phòng làm việc ra, liền nhìn thấy vẻ mặt hồn bay phách lạc của anh, mặc dù đã sớm nghe bọn họ nói nhưng hiện tại nhìn thấy không bình thường rồi, nhưng cũng quá không không thường rồi.
“Tổng giám đốc. . . . . .” Một hồi âm thanh thanh thúy đột nhiên vang lên, Rachel phòng tài vụ ôm một đống tài liệu đi vào, người đến nhìn thấy anh như vậy thật đúng là không quen, kinh ngạc liên tiếp nên nói cái gì cũng quên.
Lấy tay chọt vào sườn của Trác Nhiên đang giống như hóa đá ở tại cửa, tiến sát lại người anh, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Trợ lý Trác, tổng giám đốc làm sao thế?”
Trác Nhiên nhún vai một cái, hai tay giơ cao, chứng tỏ anh cũng không biết, thật ra thì trong lòng đã sớm cười nghiêng ngả trời đất, Lục Tử Hiên ơi Lục Tử Hiên, không ngờ cái người anh hùng này cũng không qua được ải mỹ nhân.
“Tử Hiên!” Trác Nhiên nhận lấy tài liệu trong tay Rachel, ý bảo cô có thể rời đi.
Lục Tử Hiên che giấu rất tốt, rất nhanh thả bút trên tay đứng lên: “Tìm tớ có chuyện gì không? Nếu như cậu muốn kể chuyện không quan trọng thì xin lỗi, hiện tại tớ không rãnh.” Khi nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên, giống như sự ngẩn người vừa rồi chỉ là một ảo giác.
Trác Nhiên lập tức bất mãn, tiểu tử này tại sao có thể như vậy, dù gì lúc trước mình cũng giúp cậu ta, nói thế nào hiện tại đường tình yêu của anh rộng mở thì mình cũng có một phần công lao chứ?
“Hừ, đây là bảng báo cáo tài vụ tháng này.” Nói xong đưa tới một phần tài liệu.
Lúc này Lục Tử Hiên rốt cuộc cũng nâng cái đầu cao quý của anh lên, tương đối thờ ơ, trong nháy mắt lại cúi xuống, lạnh lùng nói một câu thiếu chút nữa làm anh tức chết: “Để đồ xuống, cậu có thể đi được rồi!”
“Này, đừng vô tình như vậy chứ? Chúng ta rất lâu rồi không có ra ngoài uống một ly rượu, những người đẹp kia ngày ngày đều mong đợi cậu, cậu còn không đến thì sẽ nhanh chóng trở thành oán phụ mất thôi.” Trác Nhiên tùy tiện đặt mông ngồi ở trên bàn làm việc của anh, thân thể nghiêng về phía anh, còn bất chợt lật tài liệu trên bàn anh.
Lục Tử Hiên lập tức đập cái tay đang làm loạn của anh ta, ánh mắt sắc bén quét về phía anh, Trác Nhiên chỉ cảm thấy cả người run lên, má ơi, lạnh quá, lập tức bò từ trên bàn xuống, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế đối diện với anh.
“Về sau xin cậu không nên nhắc tới cái loại địa phương đó trước mặt tớ nữa.”
Trác Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, còn thuận thế lấy tay móc móc lỗ tai, đây là lời nói từ trong miệng Lục công tử nói ra sao? Trước kia anh rất ít khi về nhà, vừa tan tầm thì sẽ đến nơi nào đấy uống rượu, mặc dù tửu lượng của anh vẫn như vậy, nhưng đã trở thành một phần trong sinh hoạt của anh.
“Wow, cô ấy thật sự luyện được anh thành ngón tay mềm rồi.” Con mắt trợn thật lớn, một dáng vẻ không dám tin.
Vừa nhắc tới Đồng Lôi, trên mặt Lục Tử Hiên liền lộ ra nụ cười hạnh phúc, mới đến công ty trong thời gian không bao lâu, đã bắt đầu nhớ cô rồi, muốn lúc nào cũng cột cô vào bên cạnh.
“Uy ——, Lục công tử hồi hồn rồi.” Một đôi tay quơ quơ ở trước mặt anh: “Hiện tại tớ hoàn toàn tin tưởng sức quyến rũ của cô ấy rồi, xem vẻ mặt cậu bây giờ giống như tìm được thức ăn ruồi bọ vậy!”
Ruồi bọ? Anh lúc nào thì bị người ta nói khó nghe như vậy, liền ném tài liệu đang cầm trên tay lên, thật may là Trác Nhiên phản ứng khá nhanh, tránh thoát, đáng tiếc trời không cho người toại nguyện.
“A ——”
Thì ra Lục Tử Hiên đột nhiên thay đổi sách lược, khi anh né tránh đồng thời một cái tay khác cũng ném một quyển tài liệu thật dầy lên đầu Trác Nhiên tung tóe.
“Cái tên tiểu tử này, sao xuống tay ác như vậy, hôm nay kiểu tóc tôi mới vừa làm cũng rối loạn rồi.” Gương mặt tuấn tú hơi nhíu, gạt gạt sợi tóc trên đầu, cào cào vẩy ra.
“Đối với người như cậu thì nên như vậy?” Lục Tử Hiên có chút hả hê mở miệng, làm bộ lại muốn đánh: “Còn chưa cút ra ngoài, có phải đánh chưa đủ hay không?”
“Cậu. . . . . . Cậu. . . . . . Cậu.” Trác Nhiên giận đến nói không ra lời, một cánh tay chỉ vào anh, gọi cậu nửa ngày, tiếp theo lại khôi phục nét mặt lưu manh, thời điểm rời khỏi phòng làm việc đề nghị với anh: “Tớ thấy cậu nhớ cô ấy đến công việc cũng làm không được, dứt khoát mang cô ấy tới công ty thì tốt rồi, như vậy cậu vừa có thể an tâm làm việc, vừa có thể ngày ngày gặp mặt, chẳng phải vẹn toàn đôi bên sao?”
Vốn là một câu nói đùa, nhưng trong đầu Lục Tử Hiên lại sáng lên, đúng vậy, tại sao mình không nghĩ tới nhỉ, để cô ấy đến công ty của mình, vậy không phải ngày ngày đều có thể gặp mặt sao?
Lập tức lấy điện thoại di động ra, ấn xuống một chuỗi số quen thuộc.
Trong biệt thự.
Đồng Lôi lật xem tờ báo kinh tế tài chính sáng nay, một tấm hình của Ngưng An An vô cùng dễ thấy, trong lòng cảm thán, An An thật sự rất lợi hại, mới mấy ngày ngắn ngủi liền lên trang đầu báo kinh tế tài chính, thật không hỗ là người được nhiều công ty tranh đoạt, trước đây mấy ngày khách sạn Đồng thị mới lâm vào nguy cơ, nhưng bây giờ đã cùng vài công ty quốc tế hợp tác với giá trị xa xỉ, tin tức ở thị trường cổ phiếu trong nháy mắt thay đổi, giá cổ phiếu Đồng thị vẫn còn đê mê vậy mà gần đây đã nhanh chóng tăng lên, điều này cũng làm cho cô vô cùng hâm mộ.
Cô vẫn luôn hi vọng mình giống như An An, nhưng lại phát hiện mình nào còn có cơ hội, nhớ tới một ngày phải rời khỏi công ty kia, trong lòng liền không khỏi đau xót, nghĩ tới nơi mình công tác và sinh hoạt cùng với đồng nghiệp trong mấy tháng thì nước mắt bất giác chảy xuống.
Từ nhỏ, cuộc sống của mình đều thực hiện dưới sự an bài của cha mẹ, bao gồm hôn nhân của mình? Aiz, nhưng mà bây giờ mình nên tính là rất hạnh phúc, ít nhất ngày đó ở trước mặt ba Lục Tử Hiên đã nói những lời đó, rất chân thành, hơn nữa trong cuộc sống chung đụng hàng ngày cũng đã chứng minh những lời nói kia là thật hay giả.
Chỉ là không có công việc thì quá nhàm chán, An An phải bận rộn chuyện của Đồng thị, Tử Hiên phải đi làm, hơn nữa hiện tại mẹ và mẹ Ngô cũng đi ra ngoài mua thức ăn, cả phòng ốc cũng chỉ có một mình cô, aiz. . . . . .
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!