Vào ngày sinh nhật ông cụ, sáng sớm tinh mơ Alex dẫn theo hai nữ trợ lý đắc lực đến biệt thự của Lăng Diệp.
“Hi, mỹ nhân, chúng ta lại gặp nhau!” Dưới sự chỉ dẫn của quản gia, hắn đi xuống một phòng hóa trang tạm thời ở lầu hai, vừa nhìn thấy Úc Hàn Yên đang ngồi trước tấm gương trên bàn trang điểm, hắn liền đi lên nhiệt tình chào hỏi, coi Lăng Diệp đang đứng sau cô như là không khí.
Có lẽ bởi vì tâm trạng không giống nhau, nên lần này khi Úc Hàn Yên nhìn thấy Alex thì có cảm giác hơi thân thiết. Cô liền lên tiếng trêu chọc:
“Hi, Hoa Hồ Điệp! Mới trong thời gian ngắn ngủi hơn một tháng không gặp, sao anh già đi nhiều vậy? Da thô ráp hơn trước kia không nói làm gì, nhưng hai mắt thâm quầng rõ ràng đã gấp mấy lần trước kia nha.”
Alex nghe xong, đôi chân thon dài mềm nhũn ra, thiếu chút nữa đã bị té ngã vì đứng không vững rồi. Hắn mở to hai mắt nhìn chòng chọc người kia, lúc vừa gặp lại cô hắn chẳng qua chỉ thấy cô hơi khác trước đây thôi, chưa từng nghĩ cô lại thay đổi nhiều đến như vậy. Vẻ lạnh lùng đã biến mất, tình người nhiều hơn. Xem ra từ trong đáy lòng cô đã tiếp nhận Diệp, cho nên mới xem những người bạn của Diệp như hắn, cũng là bạn của mình.
Lăng Diệp cực kỳ khó chịu vì một giống đực đang nhìn chằm chằm Úc Hàn Yên. Mặt anh trầm như nước, nếu như ánh mắt là dao thì Alex đã bị lóc từng miếng thịt rồi.
Sống lưng Alex đột nhiên rất lạnh, hắn phát hiện ra sắc mặt cực kỳ kém của Lăng Diệp ở phía sau. Hắn hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí, nói ai oán với Úc Hàn Yên:
“Còn không phải là người đàn ông của cô ban cho sao! Nếu không phải là anh ta, sao tôi có thể lưu lạc đến đây được!”
Úc Hàn Yên chớp mắt mấy cái, không hiểu gì cả, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Diệp, chờ anh giải thích.
Lăng Diệp “hừ” một tiếng, nói mát mẻ:
“Chẳng phải chỉ bảo cậu ta làm một bộ lễ phục đính hôn độc nhất vô nhị trên thế giới thôi sao!”
Alex bị câu nói nhẹ nhàng bâng quơ kia làm cho kích động, hắn giậm chân gào khóc:
“Nếu không phải là anh cứ tí lại chỗ này không được, chỗ kia không được, thì đường đường là một chuyên gia thiết kế thời trang quốc tế như tôi, sẽ phải mất đến 40 ngày làm một bộ lễ phục sao?!”
40 ngày? Trong lòng Úc Hàn Yên kinh hãi tột cùng, thì ra anh đã lên kế hoạch công bố sự tồn tại của cô trong ngày sinh nhật của ông nội từ 40 ngày trước rồi. Khi đó cô vẫn đang nằm trên giường bệnh . . . . .
Lăng Diệp không bằng lòng, liếc Alex một cái, nhàn nhạt nói:
“Đó là do kỹ thuật chuyên môn của cậu không được.”
Những lời này đã châm ngòi lửa cho tâm trạng Alex. Úc Hàn Yên nhìn thấy cảm xúc của Alex sắp bùng nổ thì vội đánh trống lảng sang chuyện khác:
“Cho tôi xem thành quả cuối cùng của anh đi.”
Nhắc tới lễ phục, sự tức giận của Alex thoáng cái đã không còn sót lại chút nào. Hắn kiêu hãnh bảo trợ lý mở chiếc hộp đang đóng kín ra, đưa hai tay kẹp hai bên trái và phải của phần trên bộ lễ phục, để cho nó buông lơi trong không khí. Bộ lễ phục này đã làm mất rất nhiều thời gian của mình, không sai, nhưng cho đến bây giờ, nó chính là tác phẩm ưng ý nhất của mình.
Đó là một chiếc váy quây ngực dáng ngắn màu trắng. Phần trước của chiếc váy có ba dải đá kim cương tinh tế chạy uốn lượn từ bên dưới nách phải lên, cuối cùng tụ lại một điểm bên ngực trái cùng với đóa hoa bách hợp đang đua nở. Trên đỉnh của mỗi cánh hoa điểm những sắc tím li ti, bên trong cánh hoa điểm những hạt ngọc trai nhỏ màu vàng được đính vào với nhau. Phía trước bên phải xương hông cũng có một đóa hoa bách hợp nở to và rực rỡ hơn cả đóa hoa ở trên ngực trái. Vạt váy được thiết kế xòe, phía dưới được đính những hạt ngọc trai màu trắng tạo ra những hình tròn nhỏ, có cảm giác nhấp nhô, trông rất sống động.
Không hổ danh là nhà thiết kế bậc thầy được ái mộ, đẹp đến rung động lòng người. Úc Hàn Yên không tiếc lời khen ngợi:
“Rất đẹp.”
Nghe xong câu khen ngợi của cô, cả hai người đàn ông đều mỉm cười vui sướng. Alex vui mừng vì tác phẩm của mình được công nhận, còn Lăng Diệp vui mừng vì món quà của mình đã lấy được lòng người kia.
“Chờ anh quay lại.”
Lăng Diệp cúi người xuống, hôn một cái lên gương mặt trắng nõn của Úc Hàn Yên, nói.
Úc Hàn Yên nhếch miệng, gợn lên một đường cong đẹp mắt, nhẹ nhàng đáp lại:
“Uhm” .
Lăng Diệp vừa đi, Alex liền nói với hai người trợ lý của mình:
“Hai người giúp cô ấy thay đồ đi.”
“Không cần đâu.”
Úc Hàn Yên cự tuyệt không chút do dự. Ngoài Lăng Diệp ra, cô thực sự không có thói quen tiếp xúc thân mật với người khác. Lần trước ở studio A.L cũng là tự tay cô thay đồ, và lần này cũng không ngoại lệ.
Thay đồ xong, Úc Hàn Yên đi ra ngoài, trước ánh mắt kinh ngạc của Alex và hai người trợ lý, cô đi về phía bàn trang điểm của mình ngồi xuống.
Alex là người phản ứng kịp đầu tiên, hắn đi tới chỗ bàn trang điểm, bắt đầu giúp Úc Hàn Yên trang điểm. Thoa kem, đánh phấn, kẻ lông mày, tô môi. . . . . .
Sau khi mặt cô được trang điểm xong, hai trợ lý của Alex vội vàng bước đến, thật cẩn thận đỡ tóc Úc Hàn Yên lên, cho đến khi chiếc vương miện công chúa bằng kim cương được đội lên trên đầu cô họ mới buông tay.
Alex nhìn người trong gương, huýt sáo đểu cáng một tiếng, đanh định lên tiếng biểu đạt cảm tưởng của mình, thì bị Lăng Diệp cầm hai hộp quà từ bên ngoài đi vào cắt ngang:
“Lại dám huýt sáo đểu cáng với người phụ nữ của tôi, có phải cậu không muốn sống nữa? Cút.”
Alex vẫy tay ra hiệu cho hai người trợ lý của mình đi ra ngoài, còn mình ngồi trên chiếc ghế sofa màu trắng, nói thảm thương:
“Diệp, có người bạn nào như anh chứ, dùng xong người ta liền ném luôn.”
Lăng Diệp liếc xéo hắn một cái, không thèm để ý đến hắn, đặt chiếc hộp hình chữ nhật ở trên tay lên trên bàn chỗ ghế sofa, sau đó xoay chiếc ghế của Úc Hàn Yên lại, để cô đối diện với mình.
Có thể nói, ngay sau đó, anh đã bị bất ngờ đến trầm trọng. Anh dùng giọng trầm thấp nói:
“Tiểu Yên, em đẹp quá.”
Khuôn mặt Úc Hàn Yên không tự chủ được đỏ lên, lần đầu tiên cô mở miệng khen ngợi:
“Anh cũng rất đẹp trai.”
“. . . . . .” Alex hết ý kiến! Hai người này có còn để hắn vào trong mắt nữa không đây? Buồn nôn.
Rõ ràng, bởi vì lời khen của cô mà Lăng Diệp rất vui mừng, nụ cười đã đong đầy trong mắt. Anh mở nắp trên của hộp quà tinh xảo ra, ngay tức khắc ánh sáng chói mắt phát ra bên ngoài.
“Mẹ kiếp. . . . . . Đúng là có tiền!” Alex nhìn thấy bộ khuyên tai, chiếc vòng cổ cùng nhẫn đều bằng kim cương đang nằm yên tĩnh trong chiếc hộp, không khỏi kinh ngạc, thở dài nói.
Phía trên bên trái hộp quà là một đôi khuyên tai kim cương hình giọt nước, phía trên bên phải hộp quà là một chiếc nhẫn đính kim cương hình bầu dục, còn phía bên dưới là một chiếc vòng cổ bằng kim cương. Trọng điểm chính là chiếc vòng cổ. Trên chiếc vòng cổ gắn những viên kim cương hình tròn và hình quả lê được chế tác thủ công, nổi bật là viên kim cương cao cấp 100 carat ở chính giữa được bao quanh bởi vô số những viên kim cương nhỏ.
Nếu Alex biết rằng, những viên kim cương này đều từ một khối kim cương có cấp độ màu D, độ tinh khiết FL hiếm có được, thì sẽ càng kinh hãi hơn.
Cấp độ màu D: Theo thang chia cấp độ màu kim cương “D – Z Color scale”, cấp độ màu càng cao thì giá kim cương càng tăng, cấp độ màu cao nhất trong nhóm D -Z color scale là D và giảm dần tới Z.
Độ tinh khiết FL: Là những viên kim cương hoàn hảo rất hiếm khi sử dụng trong đồ trang sức. Chúng thường được lưu giữ ở những nơi an toàn.
Sau khi Úc Hàn Yên nhìn thấy chiếc nhẫn, còn đang suy nghĩ không biết Lăng Diệp có quỳ một chân xuống để cầu hôn với mình không, thì đã cảm thấy tay trái của mình bị cầm lên, lúc cô còn chưa kịp phản ứng chiếc nhẫn đã được đeo lên ngón áp út của cô.
“. . . . . .” Đúng là, cô không nên có quá nhiều kỳ vọng.
Lăng Diệp giữ chặt bàn tay trái của Úc Hàn Yên, nhìn một lúc lâu, sau khi gật đầu hài lòng một cái mới đeo khuyên tai và vòng cổ cho cô. Mặc dù đây là lần đầu tiên anh đeo khuyên tai và vòng cổ cho người khác, nhưng bởi vì anh đã tập trung toàn bộ tâm tư vào đó, cho nên cũng không mắc phải sai lầm nào.
Alex nhìn Úc Hàn Yên đã được ăn mặc chỉnh chu xong thì thét to lên:
“Diệp! Người phụ nữ của anh đây là muốn đoạt hồn con người ta nha!”
Đồ trang sức chẳng những không làm lu mờ đi vẻ đẹp của cô, mà ngược lại, cô càng nổi bật hơn nó.
Lăng Diệp vừa mở hộp quà thứ hai ra, vừa kiêu hãnh nói:
“Người phụ nữ của tôi, đương nhiên là tốt nhất rồi.”
Bên trong hộp quà thứ hai một đôi giày thủy tinh đang nằm yên tĩnh.
Úc Hàn Yên nhìn đôi giày thủy tinh đầy kinh ngạc . Cô nghĩ như thế nào cũng không thể ngờ được, Lăng Diệp lại có phần lãng mạn như thế này.
“Oh, my God! Đây không phải là đôi giày thủy tinh – kiệt tác của ngài Martin sao? Alex trừng lớn hai mắt, đang ngồi trên ghế sofa cũng đột nhiên bật dậy, không để ý gì đến hình tượng của mình, giơ tay phải ra chỉ vào đôi giày thủy tinh thét to lên.
Úc Hàn Yên liếc mắt, nhìn hắn xem thường nói:
“Kích động đến mức như vậy sao?”
Alex liếc Úc Hàn Yên một cái, tỏ vẻ như cô không biết tí gì, dùng giọng vô cùng sùng bái nói:
“Đôi giày thủy tinh này đã được ngài Martin thiết kế từ 30 năm trước, nhưng đến tận bây giờ nó vẫn chỉ là bản thiết kế, chứ chưa cho ra thành phẩm. Đã có vô số người giàu có, quyền quý muốn mua lại nó, nhưng tất cả đều bị ngài Martin từ chối.”
“Nghe nói bản thiết kế được lấy cảm hứng từ một giấc mơ, cho dù là ngài Martin, thì cả cuộc đời cũng không thể có thêm được một tác phẩm có thể sánh ngang với nó. Trong mắt người đời nó chính là báu vật vô giá, có được nó là có được ánh mắt ngưỡng mộ của toàn thế giới, cũng như là đã có được lời chúc phúc của ngài Martin. Chỉ cần đôi tình nhân nào được ngài ấy chúc phúc thì đều không ngoại lệ, sẽ có được cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn cả đời.”
“Diệp, anh tin không?” Úc Hàn Yên nhìn về phía Lăng Diệp, hỏi một câu không đầu không đuôi.
Lăng Diệp nghe xong, biết cô đang hỏi về câu nói sau cùng của Alex, anh cầm một chiếc giày thủy tinh trong đó lên, lơ đễnh đáp:
“Thì cảm thấy nó thích hợp với em thôi.”
“. . . . . .” Alex đã bị châm chọc đến bất lực rồi. Cảm thấy thích hợp với cô, cho nên bất luận như thế nào cũng phải có bằng được nó sao?
Trước con mắt khiếp sợ đang nhìn mình chăm chăm của Úc Hàn Yên và Alex, Lăng Diệp quỳ một chân lên đất, đặt chân trái của Úc Hàn Yên lên trên đùi mình, rồi cầm một chiếc giày thủy tinh lồng vào bàn chân trái xinh xắn, trắng noãn của cô, sau đó lại tiếp tục một chiếc bên phải.
Úc Hàn Yên ngẩn ngơ nhìn Lăng Diệp, đầu óc đã rối tinh rối mù, không thể suy nghĩ được gì nữa. Mặc dù mới vừa rồi cô còn ảo tưởng trong đầu là anh sẽ quỳ một chân xuống đất, thế nhưng khi anh thật sự làm như vậy thì cô lại hoàn toàn không dám tin.
Sau khi Alex đã kinh hãi đủ, liền cười thầm trong bụng, xem ra trong lòng Diệp cô ấy đã quan trọng đến mức không thể thay thế được rồi. Sức mạnh của tình yêu quả nhiên là vĩ đại. Hắn đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi không gian ái muội này, nghĩ thầm: “Đã đến lúc chuẩn bị váy cưới.”
Bữa tiệc tối nay được cử hành hết sức long trọng, chỉ cần nhìn số lượng thực khách gấp ba lần năm trước cũng đã đủ biết. Những người được mời đều là những người ưu tú trên thế giới, thậm chí trước đây tất cả các ký giả đều không được phép vào, thì lần này đều được mời đến. Những người may mắn nhận được thiệp mời không khỏi cảm thấy hãnh diện. Bữa tiệc tối nay không thể nghi ngờ, chính là một cơ hội rất tốt để cho bọn họ làm quen với các giới quyền uy. Điều này có ảnh hưởng cực kỳ quan trọng đối với tiền đồ rộng mở của bọn họ, cho nên những người nhận được thiệp mời, cho dù là bận rộn cũng phải dành thời gian ra để tham dự bữa tiệc này.
Chỉ có điều, hình như bữa tiệc tối nay không chỉ đơn thuần là tổ chức sinh nhật cho ông cụ, bởi vì bên trên thiệp mời chỉ nhắc đến địa điểm tổ chức. Những người trước đó đã từng tham dự tiệc mừng sinh nhật của ông cụ, khi đến biệt thự nhìn thấy lượng khách đến tham dự tăng hơn rất nhiều so với trước đó thì cũng chỉ cho nguyên nhân là năm nay làm mừng đại thọ 70 cho ông cụ mà thôi.
Lúc này cũng đã sắp đến giờ tổ chức tiệc, cho nên Alex đi vào phòng khách – nơi đã tụ tập hàng loạt khách khứa. Bọn họ hoặc là những người trẻ tuổi hay người già, hoặc cao hay thấp, tất cả đều là những nhân sĩ trong xã hội thượng lưu.
Dựa vào chiều cao 1m9, Alex vội vàng tìm kiếm người quen của mình. Thật sự là hắn chẳng có hứng thú tiếp xúc với những người giả dối này, nếu không phải tối nay là ngày đính hôn của Diệp thì hắn đã chuồn từ sớm rồi. Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt của hắn. Đối phương đang bị một nhóm người vây quanh, từ nam đến nữ, từ già đến trẻ đều có đủ.
Khóe miệng Alex khẽ giật giật, người này đúng là bị cả nam lẫn nữ đều xơi tái rồi. Tinh thần trọng nghĩa khí vô bờ trong hắn trỗi dậy, trong nháy mắt đã hóa thân thành anh hùng đi cứu “mỹ nhân”. Hắn đi xuyên qua đám người tới bên cạnh người kia, đưa tay kéo cánh tay hắn, lôi thẳng ra ngoài.
Trước đó Thiên Nhất còn muốn phản kháng, nhưng khi nhìn thấy là Alex liền để mặc cho hắn kéo mình đi.
“Người đàn ông đó là ai vậy? Sao lại khiếm nhã như thế chứ?” Một vị khách nam trẻ tuổi nói.
“Đúng thế, đúng là không có giáo dục. Không thấy chúng ta đang nói chuyện với chàng trai xinh đẹp đó sao? Thế mà không nói lời nào, đã kéo luôn người ta đi.” Một quý bà nói phụ họa vào.
“Ngay cả hắn ta các vị cũng không biết sao? Hắn chính là ông chủ của Studio A.L đó!” Một cô gái trẻ lên tiếng.
“Đúng là không coi ai ra gì, giống hệt như tin đồn mà.” Mấy người không hẹn mà đều cùng lên tiếng.
. . . . . .
Alex giữ cánh tay Thiên Nhất kéo một mạch ra ngoài, tới vườn hoa bên ngoài biệt thự mới dừng lại. Hắn buông cánh tay Thiên Nhất ra, cả người dựa vào chiếc cột lớn màu trắng, cười như không cười nhìn lên bầu trời.
“Khụ khụ, Alex, cám ơn anh đã kéo tôi ra khỏi đám người kia.” Thiên Nhất bị ánh mắt đối phương làm cho xấu hổ, sau khi hắng giọng một cái mới nói.
Alex không có ý định cứ như vậy mà buông tha cho hắn, nói tấm tắc:
“Thật không nhìn ra người có cái thân xác như thế này lại được hoan nghênh như vậy nha~”
“. . . . . .” Thiên Nhất thức thời chọn cách không để ý đến lời nói của đối phương, hắn khẽ ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với đối phương:
“Anh làm như thế không sao đó chứ? Tính khí của những người đó cũng không được tốt đâu.”
Alex nhún nhún vai xem thường, lơ đễnh đáp:
“Dù sao thì tôi cũng đã có tiếng là tên quái đản rồi.”
Hắn dừng một chút, chuyển sang đề tài khác:
“Lúc trước không phải anh nói đang ở Trung Quốc sao?”
Rõ ràng Thiên Nhất không muốn đề cập đến vấn đề này, hắn hơi buồn bực nói:
“Tổng giám đốc gọi tôi về tham dự bữa tiệc tối nay.” Kỳ thật hắn có chút thắc mắc, tại sao tổng giám đốc lại muốn hắn tham dự bữa tiệc này, dù sao hắn cũng chỉ là cấp dưới của tổng giám đốc mà thôi.
Alex nhíu lông mày có chút không thoải mái, cũng không truy cứu nguyên nhân Thiên Nhất đi Trung Quốc. Hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, nhếch nhếch khóe môi, nói chậm rãi:
“Tôi nghĩ, ngay sau đây thôi anh sẽ biết lí do tại sao Lăng Diệp lại gọi anh về tham dự bữa tiệc tối nay.”
Alex nghĩ rằng Lăng Diệp muốn để cho càng nhiều người chia sẻ niềm vui với mình càng tốt, nên mới cho gọi Thiên Nhất về. Còn sự thật có phải như thế hay không thì cũng chỉ có bản thân Lăng Diệp mới biết.
Cùng lúc đó, tại một góc khác trong phòng tiệc, một cô gái có mái tóc xoăn, dáng rất đẹp đang đứng nói chuyện chăm chú với một người đàn ông cao to, anh tuấn đối diện với mình.
“Anh, anh đã thay đổi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!