“Wow wow, bữa trưa thật thịnh soạn!” Úc Hàn Yên nhìn đủ loại món ngon trên bàn, hưng phấn nói.
Lăng Diệp kéo ghế ra, ngồi ở vị trí chủ nhà, vừa trải khăn ăn vừa lơ đễnh nói:
“Không biết em thích ăn gì nên bảo đầu bếp làm nhiều món.”
Úc Hàn Yên đặt mông ngồi xuống chỗ bên cạnh Lăng Diệp, suy nghĩ nghiêm túc mấy giây, nói:
“Tạm thời em vẫn chưa nghĩ ra món gì mình không thích.”
Cô mở khăn ăn, gập một phần ba chiếc khăn lại, đặt hai phần ba chiếc khăn phủ lên trên đùi mình, che từ đầu gối lên trên, tò mò hỏi:
“Anh không kén ăn đó chứ?”
Lăng Diệp dừng một chút, nhàn nhạt nói:
“Không kén món ăn, nhưng phải hợp khẩu vị.”
“Đó không phải là anh nói tài nghệ nấu nướng của em rất tốt sao?” Úc Hàn Yên nghe xong, khóe môi cong lên, nhẹ nhàng nói.
Lăng Diệp ngước mắt nhìn cô một cái, thành thực:
“Không biết! Nhưng điều bất ngờ là mùi vị rất hợp khẩu vị của anh.”
Ăn trưa xong, nghỉ ngơi một lúc, Lăng Diệp lái ô tô chở Úc Hàn Yên đi tới Hoàng Thành Mode – một nơi tập trung đầy đủ những nhãn hiệu nổi tiếng đứng đầu trên thế giới.
“Anh muốn mua quần áo cho em?!” Đến trước cửa Hoàng Thành Mode, Úc Hàn Yên quay đầu nhìn sang Lăng Diệp bên cạnh, khó tin hỏi.
Sắc mặt Lăng Diệp lành lạnh, vô cùng áp bức hỏi ngược lại:
“Không được?”
Úc Hàn Yên thấy vậy, sợ anh tức giận, vội vàng khoác cánh tay anh, vừa đi vào bên trong vừa giải thích:
“Không phải không được, mà là rất bất ngờ.”
Lăng Diệp khẽ nhíu mày, thấp giọng hỏi:
“Tại sao?”
“Bởi vì anh rất bận nha.” Úc Hàn Yên buột miệng nói.
Mày Lăng Diệp càng nhăn hơn, anh lại phải một phen suy nghĩ. Có phải bình thường anh đã dành quá ít thời gian cho cô.
Hôm nay Úc Hàn Yên mặc một chiếc váy màu trắng giản dị dài đến đầu gối, tóc để buông xuống. Bên cạnh cô, toàn thân Lăng Diệp là bộ vest màu đen được cắt may khéo léo, bên trong anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng mở hai cúc ở trên ra. Bọn họ một người giống như thiên sứ thuần khiết, một người giống như ác ma, xem như vô cùng hài hòa.
Vẻ ngoài của hai người vốn đã cực kỳ xuất sắc, hơn nữa phong cách đối nghịch trắng-đen đi cùng nhau càng nổi bật hơn, đã thu hút tất cả những người người khách đang đi bộ đều phải dừng lại. Hai người cũng không phải là những người thích đi dạo lung tung, nên sau khi vào tới Hoàng Thành liền đi thẳng tới điểm cần đến —— khu vực thời trang.
“Đã đến đây rồi thì mua nhiều vào.” Lăng Diệp nói xong, tiện thể quẹo luôn vào quầy quần áo đầu tiên ——EL.
“Chào tiểu thư, chào tiên sinh! Không biết có thể giúp được gì cho hai vị ạ?” Một nhân viên nữ ăn mặc hết sức trang nhã, nhìn thấy khách đến liền lộ ra tám chiếc răng trắng thẳng đều, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hai người, ngọt ngào hỏi.
Không hổ là nhân viên bán hàng của thương hiệu cao cấp nổi tiếng. Cử chỉ nền nã, không có một chút động tác hay ánh mắt dư thừa nào.
Úc Hàn Yên cười thân thiện, nói:
“Chọn giúp tôi mấy bộ đồ cho tôi mặc.” Quần áo la liệt như vậy, sao cô phải đi xem từng cái từng cái một.
Nhân viên bán hàng nhìn Úc Hàn Yên từ trên xuống dưới, cười ngọt ngào nói:
“Dạ! Tiểu thư vui lòng chờ một chút.”
Thừa lúc nhân viên bán hàng đi chọn đồ cho mình, Úc Hàn Yên kéo Lăng Diệp đi dạo một vòng trong cửa hàng, cặp mắt giống như tia X quang, nhanh chóng liếc qua tất cả những trang phục bên trong.
Uhm, cũng có thể thu hút được ánh mắt của cô. Úc Hàn Yên đi tới chiếc ghế sofa trước cửa phòng thử đồ ngồi xuống dựa vào vai Lăng Diệp, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Tiểu thư, cô xem mấy bộ đồ này có được không?” Nhân viên bán hàng đẩy một cái giá treo quần áo tới trước mặt Úc Hàn Yên, lễ phép hỏi.
Úc Hàn Yên mở mắt ra, nhìn năm bộ quần áo đang treo trên giá, đứng dậy chọn một chiếc váy màu xanh da trời, đi vào phòng thử đồ.
Hai chân Lăng Diệp vắt chéo vào nhau, anh ngẩng đầu căn dặn:
“Chọn cho tôi hai đôi giày phù hợp với chiếc váy kia đến đây.”
“Vâng, thưa tiên sinh.” Nhân viên bán hàng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
Rất nhanh, Úc Hàn Yên đã mặc chiếc váy chiffon màu xanh da trời đi ra, đứng trước mặt Lăng Diệp, ánh mắt cô sáng quắc cúi đầu nhìn chằm chằm anh. Cô mặc đồ là để anh nhìn, cho nên chỉ cần anh gật đầu là được.
Lăng Diệp gần như không nhìn thấy người kia mặc màu này, cũng biết là đối phương mặc gì cũng đẹp, nhưng lại không ngờ hiệu quả sẽ kinh ngạc đến như thế, giống như bộ váy là làm riêng cho cô vậy.
Nhân viên bán hàng cầm hai đôi giày đi tới, nhìn thấy Úc Hàn Yên đã thay đồ xong, ánh mắt không che giấu nổi sự kinh ngạc, khen ngợi:
“Những tiểu thư mà tôi nhìn thấy, chỉ có cô là người duy nhất mặc được chiếc váy này.”
Úc Hàn Yên cười cười, từ chối cho ý kiến. Cô cúi đầu nhìn lướt qua hai đôi giày nhân viên bán hàng vừa mang tới, cởi đôi giày màu trắng của mình ra, đi đôi màu xanh da trời có gót nhỏ vào. Cô đi qua đi lại mấy lần.
“Lấy bộ này đi.” Úc Hàn Yên nói xong, đi vào phòng thử đồ thay quần áo.
Chờ cô đi ra ngoài rồi Lăng Diệp mới đứng dậy. Tay trái anh cắm trong túi quần, thuận tiện để cô khoác vào. Tay phải anh lấy một chiếc thẻ màu đen từ trong túi quần ra đưa cho nhân viên bán hàng.
Nhân viên trong quầy hàng nhìn thấy chiếc thẻ màu đen, không nhịn được nhìn chằm chằm Lăng Diệp. Thẻ đen – thẻ vua – là loại thẻ tín dụng cao cấp dành riêng cho các tỉ phú hàng đầu thế giới. Loại thẻ này không chấp nhận người xin làm, mà chỉ có ngân hàng chủ động mời khách làm. Nó tượng trưng cho địa vị cao quý của chủ thẻ.
Lăng Diệp làm ngơ trước những ánh mắt kia. Anh đứng ở quầy tính tiền, chờ nhân viên thu ngân quẹt thẻ.
Từ quầy EL đi ra, hai người đi tới quầy hàng độc quyền của Dior cách đó không xa.
Đột nhiên điện thoại của Lăng Diệp vang lên. Anh dùng tay phải lấy chiếc điện thoại ra, nhìn qua số hiển thị trên màn hình, quay đầu sang nói với Úc Hàn Yên:
“Tiểu Yên, em vào trước đi.”
Úc Hàn Yên gật đầu, buông tay Lăng Diệp đi vào trong quầy hàng độc quyền của Dior.
Bạch Triết Hiên bị ông nội ép đưa Dany đi mua sắm, trong lòng buồn bực không thôi. Thừa dịp cô gái kia vào thay đồ, hắn thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi xuống ghế sofa. Hắn mãi mãi không thể hiểu nổi, tại sao phụ nữ lại có nhiều hứng thú đi mua sắm đến thế.
“Tiểu thư, xin hỏi có thể giúp được gì cho cô không?”
Úc Hàn Yên vừa vào cửa, ngay lập tức có một cô nhân viên bán hàng đi đến cười chào hỏi.
Úc Hàn Yên nhìn lướt qua bốn phía một vòng, lại nói:
“Chọn giúp tôi mấy bộ y phục.” Ngay cả cô cũng không nhận ra, Lăng Diệp không có ở bên cạnh, giọng nói của cô đã trở nên khác hẳn.
Bạch Triết Hiên nghe thấy giọng nói trong veo mà lạnh lùng của cô, đột nhiên ngẩng đầu lên. Mặc dù bọn họ chỉ nói chuyện với nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng hắn lại nhớ rõ từng cái nhăn mày, từng nụ cười, từng câu từng chữ của cô. Đập vào mắt hắn, quả nhiên là hình ảnh hắn đã ngày đêm mong nhớ.
Hắn cảm thấy sự khó chịu trong lòng đã biến mất hoàn toàn, thậm chí còn thấy may mắn vì ông nội đã ép hắn dẫn Dany đi mua sắm. Hắn đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Úc Hàn Yên, bày ra nụ cười mê người giết người không cần đền mạng, vui mừng nói:
“Hàn Yên, không ngờ lại có thể gặp được em ở đây!”
Cách xưng hô của đối phương khiến Úc Hàn Yên nhăn mày. Cô ngẩng đầu, nhận ra đối phương là người đã hại mình suýt nữa bị Lăng Diệp ăn sạch sẽ, đôi mày đẹp càng nhăn sâu hơn. Cô lùi lại phía sau một bước, không chút khách khí dội cho đối phương một gáo nước lạnh:
“Tôi không nhớ là chúng ta có quen nhau.”
Bạch Triết Hiên không phải là không nhìn thấy vẻ mặt không vui của Úc Hàn Yên, chỉ có điều, da mặt của hắn từ trước đến giờ đều rất dày, đặc biệt là đối với người hắn thật lòng thích. Chỉ thấy hắn cười nói:
“‘Một lần thì lạ, hai lần thì quen’. Đây đã là lần thứ ba chúng ta gặp nhau rồi, em nói chúng ta có quen nhau không?”
Úc Hàn Yên đang định phản bác lại lời của hắn, thì nhìn thấy một cô gái tóc vàng, mắt xanh, dáng người cao gầy, lỗi lõm đi về phía hắn. Cô nhếch môi lên thành đường cong đẹp mắt, thản nhiên nói:
“Bạch tiên sinh, người phụ nữ của ngài tìm ngài kìa.”
Bạch Triết Hiên liếc mắt nhìn người đã đứng bên cạnh mình, giới thiệu với Úc Hàn Yên:
“Cô ấy là Dany – con gái cưng của chủ tịch tập đoàn Đan Thị, không phải là người phụ nữ của tôi.” Tiếp đó, hắn lại quay đầu về phía Dany giới thiệu:
“Cô ấy là Úc Hàn Yên.” Nếu như có thể, hắn không muốn nói cô là vợ chưa cưới của Lăng Diệp; nếu như có thể, hắn muốn tuyên cáo cho toàn thế biết, cô chính là người hắn thích.
Úc Hàn Yên đưa tay phải ra, cười nói với Dany:
“Chào cô, tôi là vợ chưa cưới của Lăng Diệp.”
Sắc mặt Bạch Triết Hiên tối sầm lại. Hắn nhìn chằm chặp vào khuôn mặt tươi cười của Úc Hàn Yên.
Thái độ thù địch trong mắt Dany liền biến mất. Cô ta đưa tay phải của mình ra, bắt tay Úc Hàn Yên, nói:
“Chào cô, tôi là vợ chưa cưới của Bạch Triết Hiên.”
Trong mắt Bạch Triết Hiên thoáng qua tia không vui. Hắn nhìn Dany, lạnh lùng nói:
“Hình như chúng ta còn chưa đính hôn?”
Dany thu hồi tay lại, nhún nhún vai thờ ơ, quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt mở to, phản bác:
“Đây là chuyện không thể thay đổi được! Lễ đính hôn của chúng ta bắt buộc phải cử hành. Anh không đồng ý thì cũng chỉ có thể kéo dài thêm thời gian được thôi.”
“Ai quyết định đính hôn thì người đó đi mà đính.” Bạch Triết Hiên cười châm biếm, lành lạnh nói.
Trên mặt Dany xẹt qua một tia đau đớn, nhưng rất nhanh cô cười nói:
“Anh đi mà nói chuyện với ông nội anh.” Cô nói xong, không nhìn Bạch Triết Hiên nữa, niềm nở đi tới bên cạnh Úc Hàn Yên, kéo tay cô, nhẹ nhàng nói:
“Tôi có thể gọi cô là Tiểu Yên được không?”
Úc Hàn Yên bị sự nhiệt tình của đối phương làm cho hết hồn. Cô nhìn chăm chú vào mắt đối phương, chỉ thấy một mảnh chân thành cùng thẳng thắn. Nói thật, cô không thích người khác đụng vào mình, nhưng thấy có vẻ như đối phương rất thật lòng nên cũng không biết phải cự tuyệt như thế nào.
“Không thể!”
Lăng Diệp đi đến cạnh Úc Hàn Yên, cầm hai tay cô đặt lên eo mình, để cô quay mặt về phía mình, lạnh lùng nói.
Anh liếc xéo Bạch Triết Hiên một cái, nhìn sang Dany nghiêm túc nói:
“Tiểu Yên là để cho tôi gọi. Tôi không muốn nghe thấy bất kỳ một ai gọi cô ấy như thế. Còn nữa, tôi cũng không thích người khác chạm vào người Tiểu Yên.”
“. . . . . .” Đầu Úc Hàn Yên đầy vạch đen. Tham muốn chiếm giữ của người này đúng là kinh khủng. Chỉ có điều, hình như cô cũng không thấy ghét, ngược lại còn có chút vui mừng. Bởi vì cô không tiện mở miệng, Lăng Diệp đã lên tiếng giúp cô.
Đôi mắt đẹp của Dany trợn tròn, cô khẽ nhếch miệng lên, lẩm bẩm:
“Anh khẳng định mình là Lăng Diệp?” Trong trí nhớ của cô, Lăng Diệp rất ghét phụ nữ đụng vào người mình, nói gì đến chuyện lại quan tâm đến một người phụ nữ như thế.
Lăng Diệp đáp ngắn gọn:
“Không thể giả được.”
Đột nhiên Dany rất ngưỡng mộ Úc Hàn Yên. Cô ấy có một người đàn ông xuất sắc yêu thương. Nếu như cô đoán không lầm thì Bạch Triết Hiên cự tuyệt chuyện đính hôn với cô cũng là vì Úc Hàn Yên. Trước đấy hắn đã chủ động chào hỏi Úc Hàn Yên, sau lại còn nóng lòng phủi sạch quan hệ với cô, điều này chứng tỏ hắn đã thích cô ấy. Chỉ có điều, cô ấy thật sự là một báu vật khiến đàn ông phải chết mê chết mệt.
Úc Hàn Yên không thấy Dany nói gì, tưởng rằng cô bị tổn thương vì câu nói của Lăng Diệp, nên xoay người lại, áy náy nói:
“Diệp nói chuyện hơi thẳng, cô có thể gọi tôi là Hàn Yên.”
Dany cười cười nhìn cô, nói thánh thót:
“Ừ, Hàn Yên.”
“Tiểu thư, đây là mấy bộ đồ được chọn cho cô. Cô xem có hợp ý mình không.” Nhân lúc bọn họ ngừng nói chuyện, nhân viên quầy hàng liền đẩy cái giá treo mấy bộ đồ đến trước mặt Úc Hàn Yên, dịu dàng nói.
Úc Hàn Yên quét mắt một lượt qua mấy bộ đồ, lấy ra một chiếc váy dài màu vàng đưa tới trước mặt Dany:
“Tôi thấy bộ này rất hợp với cô.”
Dany sững sờ một lúc, không ngờ đối phương sẽ làm như vậy. Cô cười thoải mái nhận chiếc váy trên tay đối phương, vui vẻ nói:
“Tôi đi thử xem!”
Úc Hàn Yên bị nụ cười rạng rỡ của Dany làm cho dao động. Đúng là một cô gái dễ thỏa mãn. Cô cũng cười cười, gật đầu một cái rồi tự chọn cho mình một chiếc váy phá cách mang vào phòng thay đồ.
Bạch Triết Hiên đút hai tay vào túi quần, đi tới trước mặt Lăng Diệp, nhìn thẳng vào đôi mắt hẹp dài của anh, không chút sợ hãi, thấp giọng nói:
“Tổng giám đốc Lăng cần gì phải trông chừng cô ấy kỹ như vậy. Ah, quên nói cho anh biết, tôi vẫn không có ý định từ bỏ việc theo đuổi Úc Hàn Yên đâu. Vẫn là câu nói trước, đính hôn có thể từ hôn; kết hôn có thể ly hôn.”
Lăng Diệp nhíu mày, khóe miệng giật giật, lạnh lùng nói:
“Cũng quên nói cho anh biết, tôi vẫn đang giữ đoạn video đặc sắc kia.”
“. . . . . .” Bạch Triết Hiên tức giận nhìn Lăng Diệp, “hừ” một tiếng.
Một lúc sau Dany đi ra. Cô nhìn Bạch Triết Hiên có chút mong đợi, hỏi:
“Nhìn được không?”
Bạch Triết Hiên không thể không thừa nhận, mắt nhìn của Úc Hàn Yên thật sự rất tốt. Chiếc váy dài màu vàng ôm sát, để lộ ra vóc dáng mỹ lệ, lỗi lõm hoàn mỹ của Dany. Trên cổ là một chuỗi hạt trân châu dài màu phấn hồng, thu hút tầm mắt của người khác. Dáng người Dany vốn đã rất đẹp, đến bây giờ càng tăng thêm vẻ thùy mị.
Hắn gật đầu, không tiếc lời khen:
“Không tệ.”
Khuôn mặt trắng nõn của Dany hiện lên hai vệt hồng, trong lòng cô nhảy nhót loạn lên.
Lúc này, Úc Hàn Yên cũng đã thay đồ xong đi ra. Cô mặc chiếc váy phá cách, trông vẫn xinh đẹp như trước, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau. Trông cô giống như một cô chủ thành đạt, khiến người khác không nhịn được phục tùng.
Lăng Diệp vô cùng khó chịu đi đến chắn trước người Bạch Triết Hiên, dùng cái ót của mình ngăn hắn không cho nhìn Úc Hàn Yên. Anh thả lỏng khuôn mặt, gật đầu nói:
“Rất đẹp.”
Bạch Triết Hiên phát hiện, bất luận là Úc Hàn Yên gợi cảm hay trong trẻo mà lạnh lùng, hoặc sắc sảo, đều làm cho trái tim hắn đập rộn lên. Hắn đưa tay phải đặt lên ngực trái, cảm nhận nhịp tim mình đang nhảy nhót.
Dany nhìn Úc Hàn Yên, ngưỡng mộ:
“Hàn Yên, cô mặc cái gì cũng đều rất đẹp nha.”
Dany dừng một chút, nâng cao âm lượng nói:
“Tôi quyết định từ nay cô sẽ là bạn tốt của tôi!”
Chẳng biết tại sao, cô rất thích gần gũi với Úc Hàn Yên, cho dù đối phương là người yêu trong lòng của người mình thích. Số người cô đã từng gặp qua cũng nhiều không đếm xuể, nhưng Úc Hàn Yên lại là người đầu tiên làm cho cô nảy sinh ý nghĩ muốn kết bạn.
Bởi vì mình mặc gì cũng đẹp nên cô ấy muốn làm bạn với mình? Trong lòng Úc Hàn Yên không khỏi buồn cười một hồi, nhẹ giọng đáp:
“Tôi rất vinh hạnh.”
Cô không ghét Dany nên làm bạn cũng chẳng phải là ý tồi.
“Cô bán hàng, cho tôi hai bộ này.” Lợi dụng lúc hai cô gái đi vào trong thay đồ, Bạch Triết Hiên lấy ra một chiếc thẻ đen, nói với nhân viên bán hàng đang đứng phía đối diện.
Lăng Diệp cũng lấy ra một chiếc thẻ đen đưa cho nhân viên bán hàng, lạnh lùng nói:
“Tính tiền cho hai bộ kia.”
Tay nhân viên bán hàng cầm hai chiếc thẻ đen mà mắc kẹt ở giữa. Cô ta nhìn hai người khó xử, không dám đắc tội với ai. Cả trai lẫn gái trong quầy hàng độc quyền của Dior không hẹn đều nhìn về phía Lăng Diệp và Bạch Triết Hiên, có hâm mộ, có ghen tỵ, có sùng bái, có xem kịch vui. . . . . .
Lăng Diệp cắm hai tay vào trong túi quần, lạnh lùng nhìn Bạch Triết Hiên, giọng vô cùng áp bức:
“Còn chưa tới lượt anh thanh toán cho Tiểu Yên.”
Dany thay quần áo xong đi ra nhìn thấy vậy, lắc đầu bất đắc dĩ. Hai người đàn ông này đúng là trẻ con. Cô đi xuyên qua hai người, đến trước mặt nhân viên bán hàng, cầm lại hai chiếc thẻ đen trong tay đối phương, sau đó lấy một chiếc thẻ kim cương từ trong túi xách của mình ra, đặt vào tay đối phương, nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!