Nhớ lại những điều Tiểu Di nói với mình lúc trước, cô hiểu ra lý do anh có thể tự do đi lại trong bệnh viện này. Cô nghĩ: Nếu đắc tội với anh ta, với quyền lực đó thì rất có thể mình sẽ bị đuổi việc. Mà khi không còn làm ở đây cũng có nghĩa không tra hỏi tin tức năm xưa được.
Nghĩ đến mục đích của mình, cô liền xuống giọng: “ Được thôi, anh có thắc mắc gì về bệnh tật hay về tình hình của bệnh nhân phòng 102, tôi sẽ giải đáp giúp anh”.
Bác Thần tiến sát lại gần, khi anh tiến thì cô lùi. Cứ như đến đường cùng là bàn làm việc, anh kề sát đối diện với khuôn mặt cô trả lời: “ Tôi muốn biết nhiều hơn về cô”.
Sau đó anh nghiêng đầu ngửi mùi hương trên cổ làm cô sợ mà đẩy mạnh anh ra, tán cho anh một bàn tay mắng: “ Biến thái”.
Anh nhếch môi, đứng thẳng người nói: “ Mùi hương trên người cô tôi cảm thấy rất quen”.
“ Anh đang nói bừa cái gì vậy?”. Cô nhanh chóng tìm sơ hở tìm cách chạy ra ngoài.
Mới vừa chạy đến cửa thì đã bị anh chặn lại, cô có chút sợ: “ Rốt cuộc anh muốn gì?”
Anh dùng một tay nắm hai cổ tay cô, dồn cô vào sát cửa. Với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hỏi nhỏ: “ Thật ra cô là ai?”
Vì không muốn có liên quan gì đến anh, cũng vô cùng lo sợ cơn ác mộng lại trở về một lần nữa nên cô cố gắng bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt anh đáp lại: “ Không phải anh đã điều tra lý lịch của tôi rồi à? Câu hỏi đó nhất thiết phải trả lời sao? Tôi nghĩ nó thật vô ích”.
“ Cô thông minh hơn tôi nghĩ nhiều đó nữ bác sĩ”. Nói xong anh buông tay cô ra rồi mở cửa rời đi.
Bội Sam lập tức khoá cửa lại, đứng sát mép cửa thở một hơi dài: Cuối cùng anh ta cũng chịu rời đi... Giỏi lắm Bội Sam.
....
Ở sân bay, chiếc máy bay hạ cánh xuống đường băng. Một cô gái từ bên trong đi ra khỏi cửa, gỡ kính mắt xuống. Cô nở một nụ cười tươi tắn nhìn về phía ngoài gọi: “ Ba! Anh hai!”.
Ông viện trưởng Tạ và Chí Thành mừng rỡ đi tới ôm cô: “ Uyển Như, con gái của ba cuối cùng cũng trở về rồi, ba nhớ con quá”.
“ Con cũng rất nhớ ba và anh nữa”, cô ôm chặt ông đáp.
Về đến nhà, Chí Thành giúp cô xách hành lý vào phòng rồi ngồi xuống hỏi cô một số chuyện: “ Anh có nghe ba nói em sẽ mở cửa hàng trang sức mang thương hiệu của riêng. Tại sao lại gấp gáp như thế, em vừa tốt nghiệp, nghỉ ngơi vài tháng có phải tốt hơn không?”
Uyển Như lắc đầu đáp: “ Những năm em học ở Pháp quả thật rất mệt mỏi nhưng anh biết đó, em đã thiết kế ra rất nhiều mẫu độc đáo mà chắc chắn rằng ở Trung Quốc không nhà thiết kế nào làm được. Vì thế em phải nhanh chóng mở thương hiệu riêng để cho mọi người biết rằng em thật sự là một người tài giỏi”.
Anh bất ngờ khi nhận ra đứa em gái đáng yêu của mình ngày nào giờ lại trở thành một người kiêu ngạo như vậy. Anh nhắc khéo: “ Như Như, em rời quê hương hơn 4 năm rồi, bây giờ nước ta có rất nhiều người tài giỏi. Anh nghĩ em nên kiểm soát lại góc nhìn của mình về người khác”.
“ Em đã tìm hiểu về trang sức của nước mình, đẹp thì có đẹp đó nhưng nhìn chung không có điểm gì bứt phá. Đó là lý do em chọn nước Pháp trở thành nơi học tập” cô tỏ vẻ không đồng ý với ý kiến của anh.
Dù anh có nói gì thì với tính cách tự quyết đó cũng vô nghĩa. Chí Thành lắc đầu đáp lại: “ Anh chỉ có ý tốt muốn nhắc em thôi. Sự nghiệp của em anh sẽ không nhúng tay vào. Khi nào có cần gì thì nói, anh sẵn sàng giúp đỡ”.
Cô mỉm cười đi đến ôm anh: “ Anh là thương em nhất”.
Chí Thành xoa nhẹ đầu cô nói: “ Được rồi tiểu thư. Bây giờ em nghỉ ngơi đi, anh không làm phiền nữa”.
“ Vâng ạ”.
....
Trưa ngày hôm sau khi Bội Sam đang một mình ăn cơm ở nhà ăn bệnh viện, Chí Thành mang phần cơm của mình đến bàn hỏi: “ Liệu tôi có thể ngồi đây được không?”
Theo phép lịch sự, cô đồng ý: “ Được, anh cứ ngồi thoải mái đi ạ”.
Cả hai ngồi ăn với nhau rất bình thường, Chí Thành lúc này mở điện thoại ra cho cô xem một số thông tin về cuộc hội thảo sắp tới: “ Đây là một số thông tin cần thiết cho chúng ta, cô xem thử xem thế nào?”
Bội Sam đọc qua một lượt cảm thấy rất tốt đáp: “ Rất tuyệt vời đấy bác sĩ Tạ”.
Anh vươn người lên phía trước chỉ cho cô vài điểm lưu ý, cả hai bàn luận rất vui vẻ.
Cũng chính khoảnh khắc này Hứa Bác Thần đi ngang qua nhìn thấy. Anh hỏi Chí Vỹ: “ Người đàn ông đó là ai?”
“ Thưa ông chủ, anh ta là con trai của viện trưởng Tạ, tên là Tạ Chí Thành”.
Bác Thần nghĩ rằng cả hai người đang quen nhau, không nói gì thêm liền rời đi.
“ Thật ra đây là lần đầu tiên tôi tham gia một cuộc hội thảo lớn đến vậy nên cũng không biết nên chuẩn bị như thế nào cho tốt nhất”, giọng cô lo lắng thấy rõ.
Chí Thành động viên: “ Không sao đâu, cô là bạn đồng hành của tôi mà, đương nhiên tôi phải có phận sự giúp đỡ cô rồi”.
“ Cám ơn nhé bác sĩ Tạ” cô yên tâm.
....
Cuối cùng buổi hẹn hò của Khải Phong và Bội Sam cũng đến. Cả hai đến ăn tối tại một nhà hàng mà cô đã đặt trước đó.
Điều bất ngờ là Bác Thần cũng đến và ngồi ở cách đó không xa, anh thấy Bội Sam cũng ở đây nên có chút hứng thú.
“ Ở bệnh viện hẹn hò với một người đàn ông, bây giờ lại là một người khác. Xem ra cô rất thú vị đó, nữ bác sĩ” anh cười khẩy tự nói.
Phục vụ mang menu ra tiếp khách: “ Menu đây thưa quý khách”.
Khải Phong hỏi về các món ăn: “ Sam Sam em biết món nào ngon thì chọn giúp anh luôn nhé, đây là lần đầu anh đến đây nên không biết”.
“ Ở đây có món bò bít tết rất ngon, anh thấy sao?”, cô hỏi ý kiến anh.
“ OK, anh như thế nào cũng được... Chúng ta uống chút rượu nhé?”