“ Khởi đầu tốt đấy”, anh khen ngợi cô.
“ Em là Lý Nhã Kỳ, làm việc cho anh cũng đã hơn 1 năm rồi, không lẽ em không học được gì từ anh hay sao ông chủ Hứa?”, cô nhìn anh với ánh mắt tự tin đáp.
Bác Thần dặn dò: “ La Tấn hắn ta là một kẻ không ra gì. Em nhất định không được ngủ với hắn, chỉ làm theo kế hoạch của anh là được”.
“ Anh yên tâm, em ngu một lần là đủ lắm rồi. Anh muốn em làm gì tiếp theo đây ông chủ Hứa?”
Hai người ở trong xe bàn kế hoạch tiếp theo, sau đó Nhã Kỳ bước xuống xe rời đi.
Chí Vỹ thắc mắc hỏi: “ Ông chủ! Sao ông chủ không tiết lộ luôn danh tính của mình cho cô Tạ biết?”
Anh cười khẩy trả lời: “ Tiết lộ thì có gì là vui nữa. Để cô ấy tò mò mà tự tìm hiểu, như thế mới thú vị”.
....
Về đến nhà, Uyển Như tươi tắn đi vào phòng, ông Tạ cũng nhanh chóng đi theo để hỏi thăm tình hình.
“ Sao rồi con gái, buổi hẹn hò đầu tiên có thuận lợi không?”
Cô ngồi xuống giường lắc đầu: “ Một từ thôi, chán”.
Lúc này ông năn nỉ: “ Ôi con gái! Lần đầu hai đứa gặp lại sau ngần ấy năm đương nhiên là sẽ ngại ngùng rồi. Con đừng nản như vậy chứ? Ba thấy sắc mặt con cũng tốt mà, cứ nghĩ là mối quan hệ của hai đứa tốt hơn rồi”.
“ Trong lòng con đúng là có chuyện vui nhưng không liên quan đến tên nhà họ La đó”, cô mập mờ.
Ông Tạ tò mò hỏi thêm: “ Chuyện gì mà còn quan trọng hơn tương lai của con vậy chứ?”
Cô tỏ vẻ ngại ngùng: “ Bây giờ con chưa thể nói cho ba biết được, chờ con điều tra kỹ lưỡng đã”.
“ Nói gì thì nói, con nhất định không được bỏ lỡ cơ hội kết thân với La Tấn có biết không?”, ông dặn dò.
Uyển Như không muốn nghe đến cái tên La Tấn liền đẩy nhẹ ông ra khỏi phòng: “ Được rồi con biết rồi mà ba. Bây giờ con mệt rồi, muốn được nghỉ ngơi”.
Ông đứng ngoài cửa nói lời cuối: “ Nhớ lời ba dặn nhé con gái”.
Cô gật đầu liên tục rồi đóng cửa lại, qua giường lấy điện thoại gọi điện cho vài người bạn cũ mời tối nay đi chơi.
....
Vừa về đến nhà, Bác Thần đã thấy bà Chu Linh Nhi, mẹ ruột của anh đứng trước cửa đợi.
Anh không quan tâm lướt qua bà như chẳng nhìn thấy gì.
Bà Chu nắm cánh tay anh lại: “ Bác Thần, nói chuyện với mẹ một chút được không con?”
“ Chúng ta có gì để nói sao?”, giọng anh đáp lại một cách rất lạnh lùng.
“ Dù gì thì mẹ cũng là mẹ của con, sao con lại lạnh lùng với mẹ như vậy? Thật sự thì mẹ cũng hơi buồn đấy”.
Bác Thần vẫn giữ thái độ đó đáp: “ Thì sao nào?”
Bà mỉm cười cho qua rồi đề nghị: “ Hay là chúng ta vào nhà nói chuyện nhé con trai?”
Với một người đã từng bỏ rơi anh để tìm hạnh phúc khác thì đương nhiên anh không muốn tiếp, dù bà ấy là máu mủ ruột thịt.
“ Có gì thì nói tại đây luôn đi, tôi còn có việc phải làm”.
Không còn cách nào khác bà Chu đành phải vào thẳng vấn đề: “ Bác Thần à! Năm nay con cũng đã ngoài 30 rồi, cũng đến tuổi yên bề gia thất. Mẹ dự định sẽ tìm cho con một cô gái tốt, con nhà đàng hoàng, xứng đáng với con...”.
Chưa kịp nói hết lời thì anh đã ngăn lại: “ Tôi không cần. Sau này đừng bao giờ đến tìm tôi rồi nói những lời vớ vẩn như này nữa. Tiễn khách”.
Bác Thần bác bỏ lời đề nghị của bà và đi thẳng vào nhà không quay đầu lại.
Đến bây giờ mà đứa con trai vẫn chưa tha thứ cho mình khiến bà rất buồn. Bà Chu trở lại xe của mình, nhỏ giọng nói với tài xế: “ Đi thôi, chúng ta về”.
Từ thành phố Trùng Khánh đi qua thành phố Thượng Hải này để gặp mặt đứa con nhưng anh lại đến mặt cũng không nhìn. Trên đường đi về, bà đau lòng đến khóc hết nước mắt.
....
Trong phòng bệnh, Bội Sam đang kiểm tra sức khỏe của một đứa bé gái.
Cô bé đưa cho cô một cuốn truyện cổ tích “ Người đẹp và quái vật” hỏi ngây thơ: “ Bác sĩ ơi! Người đẹp làm sao có thể yêu quái vật được ạ? Quái vật vừa xấu xí vừa đầy lông, lại hung dữ, làm sao xứng với người đẹp được ạ?”
Bội Sam sờ đầu bé gái nhiệt tình đáp lại: “ Quái vật tuy có xấu xí và hung dữ nhưng sâu bên trong có một trái tim ấm áp. Người đẹp đã dần cảm nhận được tính dịu dàng từ quái vật sau nhiều lần tiếp xúc nên đã có tình cảm đặc biệt với quái vật. Kết thúc truyện, quái vật trở về là một hoàng tử điển trai, có trái tim nhân hậu. Từ đó về sau, cả hai đã có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc bên nhau”.
“ Hoàng tử có thật không ạ? Con muốn được gặp hoàng tử”.
Chí Thành xuất hiện nói: “ Có thật chứ con gái... Và ta chính là hoàng tử đây”.
Cô bé vui mừng vỗ tay cười không ngớt, còn Bội Sam cũng bật cười vì sự ngây thơ trong sáng của cô bé.
Hai người đi ra khỏi phòng bệnh, cô mỉm cười lắc đầu hỏi: “ Bác sĩ Tạ cũng hài hước thật”.
“ Tôi thật sự rất thích trẻ con, làm cho cô bé cười tôi cũng cảm thấy vui”.
Anh nói tiếp: “ À tôi nghe viện trưởng nói cô xin nghỉ phép vài ngày. Có chuyện gì khó khăn hay sao? Có cần tôi giúp gì không?”
Chí Thành biết cô không có người thân ở đây, nên khi cô gặp chuyện gì anh luôn đề nghị giúp đỡ.
Vì đây là chuyện cá nhân mà cô không muốn cho ai biết nên đành từ chối khéo.