Đang trong giấc ngủ, Bội Sam lại có giấc mơ về đêm hôm đó. Gương mặt của người đàn ông bắt đầu hiện ra rõ hơn khiến cô mở mắt bật người dậy thở hổn hển. Cô nhớ lại người đàn ông có hành động kỳ lạ hôm qua liền nhận ra: “ Chính là anh ta”.
....
Nghe tin từ bệnh viện là Vân Đoá đã có dấu hiệu tỉnh lại nên Bác Thần nhanh chóng lái xe đến.
Lúc này cô mở mắt ra nhớ lại cảnh tượng mình đã bị những tên kia cưỡng bức còn đánh đập dã man làm cô kích động vừa khóc vừa la hét.
Bác Thần lệnh Chí Vỹ: “ Gọi bác sĩ đến nhanh lên”.
Hai tay anh giữ người cô lại, liên tục trấn an: “ Vân Đoá không sao rồi, bây giờ em đã an toàn... Anh ở đây, không ai dám làm hại em nữa...”.
Đúng lúc, Bội Sam và một nữ y tá đến giữ chặt tay Vân Đoá, tiêm cho cô một mũi thuốc an thần. Cô hoàn toàn tập trung vào bệnh nhân của mình nên không biết Hàn Bác Thần cũng có mặt ở đây. Ngay sau đó, Vân Đoá dần dần không la hét nữa, chìm vào giấc ngủ sâu.
Bội Sam vừa đắp lại mềm cho bệnh nhân vừa dặn dò người nhà: “ Nếu bệnh nhân tỉnh lại còn kích động như vậy thì chúng tôi sẽ xem xét và điều trị cho cô ấy. Người nhà cũng nên chăm sóc, nói chuyện nhẹ nhàng để cô ấy có thể bình tĩnh lại”.
Anh hướng mắt nhìn cô nói từ đầu đến cuối, bỗng gọi cả tên ra: “ Bội Sam”.
Theo bản năng cô nhìn về phía người gọi tên mình liền nhận ra đó là người đàn ông ngày hôm qua, cũng chính là cơn ác mộng trong khách sạn năm đó.
Cô bắt đầu có chút sợ hãi nhưng vẫn cố gắng kìm nén lại.
Y tá bước từ từ đến sát gần phía sau lưng cô nói nhỏ: “ Chị à, anh ta chính là Hứa Bác Thần, người mà em nói với chị vào ngày hôm qua đấy ạ”.
Sự thật này như một tia sấm đánh ngang qua tai cô. Thì ra cô đã hiểu lầm anh là trai bao, đã thế còn gửi lại một ít tiền bồi dưỡng. Những điều này đã vô tình chạm tới lòng tự trọng của một người đàn ông, hơn nữa anh còn là trùm xã hội đen. Nếu anh nhận ra cô chính là cô gái đã làm những điều đó thì chắc chắn rắc rối lớn sẽ xảy ra với cô.
Vài giây sau khi ngơ người, cô lấy lại bình tĩnh hỏi: “ Tôi là bác sĩ chính điều trị cho bệnh nhân này, anh có vấn đề gì sao?”
Anh tiến một bước gần cô trả lời: “ Không, chỉ là tôi tò mò về bác sĩ điều trị cho người của tôi”.
Bội Sam cố tình lảng tránh ánh mắt anh đáp: “ Nếu anh thắc mắc về những loại bệnh tật, tôi có thể giải đáp giúp anh. Còn về thông tin của một ai đó, thì xin lỗi, anh nên tìm thám tử thì đúng hơn, tôi không có trách nhiệm đó... Xin phép anh, còn nhiều bệnh nhân đang chờ tôi”.
Ngay lập tức cô cùng y tá rời đi, ánh mắt anh vẫn nhìn phía sau cô cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại.
Chí Vỹ đi lên hỏi: “ Ông chủ, có cần tôi...”.
Chưa nói hết câu, Bác Thần đã hiểu ý đưa tay lên biểu thị dừng lại. Anh nói: “ Không cần. Để tôi tự giải quyết được rồi”.
Chí Vỹ nhanh chóng hiểu, gật đầu nhẹ lui về phía sau.
Bác Thần liếm môi rồi mỉm cười nhẹ cho thấy anh đã nhắm trúng và muốn biết sự thật đằng sau mùi hương quen thuộc từ cô.
Đang kiểm tra sổ tại quầy, y tá liên tục nói về chuyện kịch tính lúc nãy: “ Chị Bội Sam, lúc đó sao chị có thể đáp trả anh ta một cách mạnh mẽ như vậy chứ?... Woa em thật sự bất ngờ lắm đấy, ngầu quá đi... Nhưng mà chị không sợ anh ta nổi giận và làm gì chị sao? Em sợ đến mức phải nín thở luôn”.
“ Tiểu Di, em đừng nhắc đến anh ta nữa. Không phải em nói anh ta là người không tốt, tàn nhẫn và cô gái nằm trên giường đang bị thương đó rất có thể là anh ta hại mà ra. Cho nên chúng ta cứ làm tốt trách nhiệm của mình là được, và quan trọng hơn là bảo vệ cô gái đó”, Bội Sam có vẻ hơi bực vì y tá cứ nói về Bác Thần.
Y tá gật đầu nhẹ cảm thấy có lỗi: “ Vâng, em xin lỗi chị, từ nay em sẽ không nhắc đến tên mafia đó nữa”.
Cô không để trong lòng trả lời: “ Được rồi, chị cũng không muốn mắng em làm gì. Còn nhiều bệnh nhân đang chờ khám bệnh, đi thôi”.
Vui mừng vì cô không giận, y tá câu tay cô nói: “ Chị là tốt nhất”.
Sau khi cô và y tá đi hết tất cả các phòng, y tá rẽ sang hướng khác đi vệ sinh.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, cô nhấc máy: “ Alo! Là em đây Khải Phong”.
“ Sam Sam, anh xin lỗi vì hôm qua lại lỡ hẹn với em. Đột nhiên có vụ án xảy ra nên anh phải đi gấp”, anh giải thích.
Vốn dĩ cô đã quen với việc cả hai đều vì công việc mà không thể gặp nhau: “ Không sao đâu anh, lúc đó em cũng nhận được ca phẫu thuật nên không xuống nhà ăn”.
Vì muốn anh không cảm thấy có lỗi nên cô đã nói như thế để cả hai cảm thấy vui.
Cô nói tiếp: “ À anh Khải Phong, tối mai em không có lịch trực ca, chúng ta đi ăn tối đi, em biết có một nhà hàng rất ngon”.
“ Được đó. Mấy ngày nay không gặp em nên anh cảm thấy nhớ em rồi”, giọng ngọt ngào, anh bày tỏ tình cảm.
“ Cảnh sát như anh cũng nói được những lời ngọt ngào như thế sao?”, nụ cười chợt nở trên môi.
Khải Phong ngại ngùng: “ Có phải là hơi sến súa không?”
Cô bật cười đáp: “ Chỉ một chút”.
“ Vậy ngày mai anh sẽ đến nhà đón em nhé?”
“ Ok anh”, cô mỉm cười tươi đáp.
Bội Sam cầm cuốn tài liệu vui vẻ trở lại phòng làm việc. Vừa mới mở cửa bước vào, đặt cuốn tài liệu xuống bàn thì bỗng có điều gì khác thường.
Một giọng nói vang lên: “ Cô có vẻ vui quá nhỉ, bác sĩ Bội Sam?”
Bội Sam từ từ quay mặt về phía tiếng nói, đó là Hàn Bác Thần. Nhìn thấy anh khiến cô giật mình hỏi: “ Tại sao anh lại có thể vào được đây? Ai cho phép anh vào?”
Anh đứng lên đi về phía cô nhếch môi trả lời: “ Ở bệnh viện này, phòng nào tôi muốn đều có thể vào, kể cả phòng làm việc của cô”.