"Được, tôi sẽ sắp xếp thời gian. Cậu chủ, tối nay cậu có về nhà
không?"
"Về." Anh do dự nhưng vẫn trả lời. Thiên Cơ gật đầu không nói gì nữa,
anh ta xoay người rời đi.
Sau khi Thiên Cơ rời đi, căn phòng rộng gần 100 mét vuông chỉ còn lại
mỗi Lâm Thành Nhân.
Anh xoa lông mày, trong lòng tràn đầy phiền muộn.
Tối hôm qua anh bị Lưu Họa Y tát, đến giờ vẫn cảm thấy hơi đau. Nhưng
không hiểu sao hôm qua nhìn thấy cô tức giận bỏ đi, nước mắt tuôn rơi, anh
lại có chút đau lòng.
chú?
Anh lắc đầu tự cười chính bản thân.
Đừng ngớ ngẩn nữa, cô ta là kẻ thù của anh. Sao anh có thể mềm lòng
Nghĩ đến đây, Lâm Thành Nhân đứng dậy, cầm lấy áo khoác trên ghế rồi
mặc vào, đôi chân thon dài đi về phía trước.
Lâm Thành Nhân đi xuống lầu lấy xe, anh đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên bắt gặp một bóng người quen thuộc.
Giờ này cô ta còn ở ngoài làm gì? Anh hơi nhíu mày, cất chìa khóa xe, cầm ô rồi đi theo.
Lưu Họa Y mặc một chiếc áo khoác mỏng, cả người ướt sũng.
Quần áo bị nước mưa ngấm ướt dính chặt lên người cô, lộ rõ vóc dáng xinh đẹp của cô.
Lưu Họa Y ngồi xổm dưới tòa nhà, lau nước mưa trên người, cô mệt mỏi nhìn bầu trời.
Dự báo thời tiết có nói hôm nay trời sẽ mưa đâu nhỉ?
Vốn dĩ chiều nay cô có hẹn đi mua sắm với Tiêu Thanh Lạc, không ngờ cô gái thấy sắc quên bạn kia vừa nghe tin Lương Minh Thành sắp tới cửa hàng đã vội vàng bỏ cô một mình rồi chạy đi. Chỉ còn một mình, cô cũng rảnh rỗi không có gì làm, thế là đi dạo một lúc.
Không ngờ vừa ra khỏi trung tâm mua sắm trời đã đổ mưa lớn.
Không còn cách nào, cô đành phải trú mưa dưới tòa nhà này.
Nước mưa văng lên người cô, toàn thân lạnh ngắt, bên ngoài gió cứ thổi
ào ào, sắc mặt Lưu Họa Y tái nhợt, cô run lên vì lạnh.
đâm.
sao?
mặc.
Lạnh quá......
Cách đó không xa, Lâm Thành Nhân cau mày nhìn cô đang ướt
Người phụ nữ này... dùng cách này để thu hút sự chú ý của đàn ông
Nhìn bộ quần áo ướt sũng của cô ta xem, còn chẳng bằng không
Không biết ăn mặc hở hang như vậy là để quyến rũ ai.
Lâm Thành Nhân lạnh lùng nhìn cô, trong mắt mang theo lửa giận, anh cởi áo khoác, sải bước về phía cô.
"Xoat-"
Trước mắt Lưu Họa Y tối sầm, một "mảnh vải đen" nào đó từ trên trời rơi xuống che kín đầu cô.
Kéo "mảnh vải đen" kia xuống, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng hiện ra trước mặt, khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
"Mặc vào." Anh lạnh lùng phun ra hai chữ.
"Ồ." Lưu Họa Y gật đầu, nhanh chóng khoác chiếc áo to lớn của anh.
Đừng hỏi vì sao cô lại ngoan ngoãn như vậy. Cô chỉ không muốn chết cóng ngoài đường, được chưa?
Lâm Thành Nhân không muốn nói chuyện vô nghĩa với cô, anh lập tức quay người rời đi. Lưu Họa Y chần chờ một chút, rồi quyết định thành thật theo sau chân anh.
"Tổng giám đốc." Nhân viên bảo vệ ở cửa nhìn thấy Lâm Thành Nhân quay lại, theo sau còn có một người phụ nữ thì hơi kinh ngạc.
Lưu Họa Y yên lặng lắng nghe, nghe tới đây thì đột nhiên bừng tỉnh, thì ra đây là công ty của anh ta?
Tuy cô đã kết hôn với Lâm Thành Nhân một thời gian khá lâu, nhưng cô chưa bao giờ đến công ty của anh. Đây là lần đầu tiên.
Lưu Họa Y kích động, cô ngước mắt lên, nhìn thấy sắc mặt không tốt của Lâm Thành Nhân, thế là đành phải đè nén suy nghĩ của mình.
Lưu Họa Y, cô đang nghĩ gì vậy? Cô quên những gì anh ta đã làm với cô rồi sao? Quên cách anh ta đối xử với ba và Vân Linh rồi sao?
Sao cô có thể suy nghĩ như thế. Cô bị anh ta làm nhục chưa đủ sao? Đừng tự chuốc lấy nhục nhã nữa.
Cô nghĩ thầm, sắc mặt tái nhợt. Hai người bước vào thang máy, không gian chật hẹp khiến bầu không khí như nặng nề hơn.
Hơi lạnh tỏa ra từ hai người va chạm trong không trung rồi giằng co, tựa như muốn đánh nhau đến chết.
"Đinh", cửa thang máy mở ra.
Một nhóm người đứng trước cửa, đứng đầu là Thiên Cơ.
Lưu Họa Y hừ lạnh một tiếng, Lâm Thành Nhân bước ra khỏi thang máy, mặt không cảm xúc.
"Mợ chủ..." Thiên Cơ kinh ngạc, Lưu Họa Y gật đầu chào anh, rồi đi theo Lâm Thành Nhân.
"Mợ chủ? Anh Phong, đây là con gái nhà họ Lưu bán mình cứu ba trên báo sao?"
"Trông cũng đẹp phết..."
"Xem ra Tổng giám đốc không thích cô ta lắm. Tại sao ngài ấy lại đồng ý cưới cô ta nhỉ?"
Lưu Họa Y vừa đi thì sau lưng bắt đầu thì thào.
Nhìn bóng lưng gầy gò của cô, Thiên Cơ cụp mắt xuống, lạnh lùng nói: "Chuyện của Tổng giám đốc mà các cô cũng dám xen vào à? Các cô muốn nghỉ việc đúng không?"
máy.
Những người xung quanh lập tức ngậm miệng, hậm hực đi vào thang
Cửa văn phòng Tổng giám đốc được mã hóa bằng dấu vân tay. Lâm Thành Nhân đưa tay ra ấn nhẹ, cửa phòng tự động mở ra.
Đến giờ tan tầm nên mọi người đều đã về hết. Trong phòng yên lặng
đến đáng sợ.
Cô.
"Đi tắm đi." Lâm Thành Nhân cau mày, nhìn bộ quần áo ướt sũng của
Đi tắm? Ở đây sao?
Sắc mặt của Lưu Họa Y thay đổi, cô lùi về sau vài bước, tránh xa anh.
Lẽ nào Lâm Thành Nhân muốn...
Nhìn thấy sắc mặt của cô, dường như Lâm Thành Nhân nghĩ tới điều gì
đó, anh cong khóe miệng, chậm rãi bước đến gần cô, Lưu Họa Y lùi về sau từng bước, rồi cuối cùng không chỗ để lui nữa.
"Đừng tới đây..."
Lưu Họa Y vươn hai tay đẩy anh ra. Lâm Thành Nhân đưa tay nắm lấy
bàn tay lạnh giá của cô.
Sao lại lạnh thế này? Anh cau mày nhìn gò má nhợt nhạt và đôi môi tím
tái của cô.
Cô dựa vào tường, cúi đầu. Nếu Lâm Thành Nhân dám làm gì với cô, cô
sẽ bất ngờ tấn công anh ta, đánh gục anh ta.
Lâm Thành Nhân chống tay lên tường, nhìn cô từ trên cao, quần áo của
cô hơi hở ra, để lộ làn da mịn màng.
Đôi mắt anh tối đi, một ngọn lửa bốc lên, yết hầu khẽ nhúc nhích, anh liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô rồi giễu cợt: "Cô không nghĩ rằng tôi sẽ ở đây đấy chứ?"
Anh buông tay ra, nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô.
Anh thích cảm giác nhìn cô bị anh chơi đùa trong lòng bàn tay, muốn phản kháng nhưng không dám phản kháng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!