“Dừng tay. Chỉ có em đơn phương thích chị ấy mà thôi. Chị ấy không hề
liên quan gì tới chuyện này. Anh đừng làm tổn thương chị ấy. Đừng."Lâm
Thành Công trừng lớn mắt, hoảng sợ nhìn Lâm Thành Nhân.
Lâm Thành Công không hề biết rằng anh ấy càng nói như vậy thì lửa
giận trong lòng Lâm Thành Nhân lại càng bùng phát mạnh hơn.
Anh không thể chịu được khi nhìn thấy Lưu Họa Y cười nói, làm nũng với
người đàn ông khác. Anh không thể chịu được khi nhìn thấy Lưu Họa Y ăn
mặc đẹp để đi cùng người đàn ông khác.
điện.
Tất cả những chuyện này làm cho anh ghen tức. Ghen đến phát
Anh phải hành hạ cô. Phải cho cô biết ai mới là chồng của mình. Phải
cho cô biết sau này phải cười nói với ai. Phải ăn mặc đẹp trước mặt ai.
“Thành Nhân. Anh đang làm gì thế? "Hạ Vân Linh nghe thấy tiếng động bên ngoài thì vội chạy ra.
Rồi cô ta sợ đến ngây người khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Cô chưa từng nhìn thấy Lâm Thành Nhân mù quáng đến mức này bao giờ. Gần như là phát điên lên rồi.
Hạ Vân Linh vội vã chạy về phía trước, kéo tay anh, “Thành Nhân à. Thành Nhân”
day."
“Cút.”
“Đừng mà. Thành Nhân, anh tha thứ cho Họa Y đi. Em cầu xin anh
Hạ Vân Linh khóc lóc van nài anh: “Thành Nhân, anh bình tĩnh chút đi. Giữa bọn họ không có gì cả đâu. Bảo Lâm Thành Công tham gia tiệc khiêu vũ với Lưu Họa Y là ý của em.
Lâm Thành Nhân giật mình nhìn gương mặt ướt đẫm nước mắt của Lưu Họa Y, cô đang cắn môi, cố để không bật ra tiếng nức nở nào
Anh hơi buông tay ra, nhìn cô yếu ớt ngã xuống đất.
Lâm Thành Nhân ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vào mặt của Lưu Họa Y, lạnh lùng nói: “Lưu Họa Y, thật sự tôi vô cùng tò mò đấy. Loại phụ nữ không còn trinh tiết như cô làm thế nào mà có thể khiến cho đàn ông chết mê chết mệt, sẵn sàng làm mọi chuyện vì cô như vậy hả?”
Lâm Thành Nhân đứng dậy, để lại cho cô bóng lưng lạnh lẽo.
Nước mắt Lưu Họa Y trượt dài xuống, che miệng khóc nấc lên. Sỉ nhục.
Rốt cuộc cô đã làm gì? Mà anh ta phải tìm mọi cách để sỉ nhục cô. Anh ta không yêu mình thì có thể ly hôn cơ mà? Anh ta hận mình, cả gia đình của mình cũng đã bị anh ta hủy hoại rồi, anh ta còn muốn gì nữa chú?
Lâm Thành Nhân. Rốt cuộc trái tim của anh làm bằng thứ gì vậy hả? Tại
sao có thể tàn nhẫn đến như vậy.
Lưu Họa Y không thể ngăn được nỗi căm phẫn trào lên trong lòng, Hạ Vân Linh đứng cách đó không xa, cô ta lén lút nhếch môi cười nhẹ.
دو
Lâm Thành Công đi tới bên cạnh cô, cúi đầu khàn giọng nói, “Xin lỗi
“Không. Không phải là lỗi của em. Là anh ta. Đều là anh ta.”
Lưu Họa Y lạnh lùng nhìn Lâm Thành Công, trong ánh mắt tràn đầy sự thù hận khiến Lâm Thành Công run lên.
Anh à...
Hôm nay anh làm tổn thương chị ấy thật rồi.
“Họa Y à, cậu ổn chứ?"Hạ Viên Linh ngồi xổm xuống, đưa tay muốn đỡ cô dậy nhưng bị Lâm Thành Công đẩy ra.
Hạ Vân Linh ngã xuống đất.
“Cô đừng có động vào chị ấy.”
“Đồ độc ác. Tôi không thể hiểu nổi cô đang giúp chị ấy hay là đang hại chị ấy nữa."Lâm Thành Công tức giận quát lên.
Hạ Vân Linh lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt.
“Tôi không biết. Tôi thực sự không biết gì cả. Lúc ở tiệc rượu tôi uống
nhiều quá. Đầu óc không còn tỉnh táo, tôi đâu có biết Thành Nhân lại về sớm như vậy.”
Cô ta òa khóc vô cùng oan ức, liên tục xin lỗi Lưu Họa Y.
Thấy trên người cô ta nồng nặc mùi rượu, Lưu Họa Y lập tức tin lời cô ta.
Cô thà tin rằng là cô ta uống say chứ không muốn tin rằng cô ta gạt mình.
Cô kéo lấy tay cô ta, đôi mắt đỏ hoe dịu dàng nhìn cô ta, “Vân Linh à, sao
tớ có thể trách cậu được cơ chứ, tớ không trách cậu đâu, tớ biết cậu không hề cố ý làm vậy.”
Cô quay đầu nhìn Lâm Thành Công, “Thành Công à, có những chuyện em không hiểu, cho nên em mới hiểu lầm Vân Linh, chị tin cậu ấy, cậu ấy không phải là người như vậy. Cậu ấy không hại chị đâu.”
Lâm Thành Công hơi do dự nhìn Lưu Họa Y rồi lại nhìn Hạ Vân Linh, sao đó miễn cưỡng gật đầu.
Sau buổi tiệc khiêu vũ là ba ngày nghỉ thư giãn trước kỳ thi.
Trăn trọc một lúc lâu, cuối cùng Lưu Họa Y cũng có một giấc ngủ thoải mái, cô ngủ thẳng tới tận giữa trưa ngày hôm sau mới rời khỏi giường.
Sự điên cuồng của Lâm Thành Nhân tối ngày hôm qua làm cho cô sợ hãi đến tận bây giờ.
Sau khi cô thay quần áo xong, chắc chắn rằng Lâm Thành Nhân đã không còn ở nhà nữa thì mới ra khỏi phòng.
Dù cho đang ở trong tình huống như vậy, cô vẫn không chọn rời khỏi Lâm Thành Nhân, rời khỏi nhà họ Lâm vào lúc này.
Vẫn chưa tìm thấy tung tích của Lưu Tử Đăng. Cô biết, muốn tìm được Lưu Tử Đăng không dễ dàng như vậy. Những tư liệu mà cô lấy được hoàn toàn không có chút tác dụng nào, cũng như Lâm Thành Công từng nói, tìm anh ấy chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Cho nên không thể chỉ vì chút ấm ức này mà cô ích kỷ lựa chọn trốn chạy được. Cô phải kiên trì.
Lưu Họa Y nghĩ tới đó, bỗng nhiên lại cảm thấy tủi thân. Nước mắt lại không kìm được, lăn xuống má.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình.
Lưu Họa Y, mày nhất định phải kiên cường lên. Không thể bị quật ngã dễ
dàng thế được.
Cô tự động viên mình.
Vẫn như mọi ngày, Chú Hiểu đang ở ngoài sân vườn cắt tỉa cây cỏ, trong
nhà chỉ có mỗi mình cô.
nhà.
Không biết Hạ Vân Linh đã đi đâu, Lâm Thành Công cũng không có ở
Cô giật giật khóe miệng, bỗng dưng phát hiện ra bây giờ cô chẳng có lấy
một ai để chia sẻ những cảm xúc trong lòng.
Nhìn ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ, hôm nay rực rỡ đến lạ
thường, cỏ cây hoa lá đều tươi cười vui vẻ dưới ánh nắng chói lọi ấy.
Dường như cô nghĩ ra điều gì đó, vội quay trở về phòng cầm cọ vẽ, thu
dọn đồ đạc rồi chạy tới nhà kho.
Nếu như nói chơi đàn dương cầm có thể khiến cô vui vẻ thì vẽ tranh là
việc khiến cô bình tĩnh trở lại.
Cô còn nhớ đã hứa với anh rằng sẽ cho anh thấy cả thế giới.
Nhà kho vô cùng lộn xộn, ngay cả cửa sổ vốn luôn rất sạch sẽ cũng phủ
một lớp bụi dày.
Lưu Họa Y đặt đồ đạc của mình xuống, do dự bước đến bên cửa sổ.
Cô đưa tay vẽ hai nét lên ô cửa kính, một gương mặt cười hiện lên.
Khóe miệng cô cong lên, dường như đang cười vì mình quá trẻ con, mà cũng có thể là vì nghĩ tới người đó nên bật cười.
Anh cũng từng ngồi bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, cũng từng khao khát cánh chim bồ câu trắng, cũng từng có lúc muốn chạy thoát khỏi cảnh khốn cùng..
kính.
Ánh mắt cô tràn đầy sự thương nhớ, cô nhìn xuyên qua chiếc cửa
Nhẹ nhàng khép đôi mi lại, đến khi mở mắt ra, đôi mắt cô sáng rực rỡ đến mê người.
Cô rời khỏi cửa sổ rồi dựng bàn vẽ lên, lấy chiếc cọ vẽ màu đen, tưởng tượng ra khuôn mặt của anh.
Đôi mắt của anh trong trẻo, dịu dàng đến đê mê...
“Chào.”
Tiếng nói truyền tới từ ngoài cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
Lưu Họa Y ngẩng đầu lên rồi lập tức sững người.
“Đã lâu không gặp."Người đứng ở cửa vẫy tay với cô. Khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười như làn gió xuân.
Lưu Họa Y kinh ngạc nhìn anh, nước mặt rưng rưng, rồi không kìm nén được mà chảy dài xuống.
Cô ném chiếc cọ vẽ trên tay, chạy về phía người đang đứng ở cửa,
choàng tay ôm chầm lấy anh.
Khoảnh khắc ấy, cô hoàn toàn quên đi thân phận của mình, không muốn che giấu nỗi nhung nhớ khắc khoải trong tim.
"Cuối cùng cũng gặp được anh, em mừng quá."
Cô nghẹn ngào, nước mắt thấm ướt vai anh.
Đôi tay của anh do dự, dừng lại giữa không trung, sau đó ôm chặt lấy cô.
"Đừng khóc nữa."
Người đàn ông nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô.
Lưu Họa Y nghĩ chắc chắn là cô đã điên rồi, nếu không thì tại sao lúc nhìn thấy anh ta tuyến lệ của cô lại hoạt động năng suất như thế, nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi.
Cái ôm của anh ấm áp như thế, ấm áp đến nỗi làm cho cô quyến luyến.
Lưu Họa Y ngượng ngùng rời khỏi cái ôm của anh. Cô nhìn áo của anh bị ướt một mảnh vì nước mắt của mình, cái mũi khụt khịt hai lần rồi nói: "Xin lỗi chú... làm bẩn áo của chú rồi."
"Không sao đâu." Anh cười, trong mắt đều là tình cảm, dịu dàng như nước.
"Bây giờ chị có thể nói với em, tại sao chị khóc được không?"
Hai tay anh nắm lấy bả vai cô, hơi cúi người cất tiếng hỏi.
Lưu Họa Y quay sang chỗ khác, trong mắt chứa sự do dự. "Là anh ấy à? Là anh ấy bắt nạt chị đúng không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!