Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Ác Ma Sủng Thê - Lưu Họa Y - Lâm Thành Nhân (FULL)

 

"Em đang nấu cơm cho anh. Em hy vọng mỗi ngày sau khi tan làm về 

nhà, anh có thể ăn những bữa cơm do em tự tay nấu." 

Cô ta cười, trong mắt là tia sáng lấp lánh. 

Lâm Thành Nhân giương mắt nhìn lên tầng 2, vẻ mặt hơi trầm 

xuống. 

"Thật ra không cần phiền phức như vậy đâu, trong nhà đã có người làm rồi"Anh thì thầm, quay người cởi âu phục ra. 

Không phải cô cũng biết nấu cơm sao? Nhưng mà cô chưa từng chủ động nấu cho mình... 

Nụ cười trên mặt Hạ Vân Linh cứng đờ: "Vâng.."Cô ta đáp lời, giọng nói hơi trầm xuống, niềm vui trước đó đã bị dập tắt. 

 

"Em đi múc canh..."Cô ta nói, rồi vội vàng chạy vào bếp. 

Lâm Thành Nhân suy nghĩ một chút cũng đi vào theo. 

"Vân Linh, anh chỉ không muốn em quá mệt mỏi thôi."Lâm Thành Nhân nói. 

"Em biết mà"Hạ Vân Linh gật đầu. 

Anh mím môi, không nói gì nữa. 

Đối với Hạ Vân Linh, anh chỉ có thể thỏa mãn cô ta ở những chuyện khác mà thôi. 

Ví dụ như... tiền bạc 

3 người ngồi vào bàn ăn, ăn trong yên lặng. 

"Thế nào, canh có ngon không?" 

Hạ Vân Linh cười hỏi hai người. 

"Không tệ."Lâm Thành Nhân gật đầu, ánh mắt đảo qua nhìn người kia, tự dưng anh cũng muốn biết cảm nhận của cô. 

"Ừm."Lưu Họa Y cũng cười cười, cô nhìn thấy sự vui sướng hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt của Hạ Vân Linh thì sửng sốt. 

Có lẽ Vân Linh thật sự thích Lâm Thành Nhân rồi... 

Lưu Họa Y bỗng nhiên ngẩng đầu, cô giật mình vì suy nghĩ vừa rồi của mình, cô nhìn Hạ Vân Linh một cái rồi vội vàng đặt bát cơm xuống, chạy thẳng vào trong phòng. 

"Cậu ấy làm sao thế?"Hạ Vân Linh không hiểu. 

"Không cần để ý đến cô ta. Ăn cơm đi." 

Thấy vẻ mặt của Lâm Thành Nhân không tốt, Hạ Vân Linh cũng không dám nói thêm nữa. 

"Thành Nhân à, em nấu hơi nhiều, hay là tí nữa cất trong hộp giữ nhiệt, ngày mai em mang đến công ty cho anh. Không không không, sáng sớm ngày mai làm lại thì tốt hơn, sau đó buổi trưa em mang cơm cho anh nhé."Cô cắn đũa, nhìn Lâm Thành Nhân bằng ánh mắt trông mong. 

"Không cần phiền phức như vậy." 

"Sao lại không cần. Anh suốt ngày cứ ăn đồ bên ngoài, không có chút dinh dưỡng nào. Dù sao em ở nhà cũng rất rảnh rỗi." 

Lâm Thành Nhân đặt đũa xuống "Em muốn ra ngoài uống rượu cũng được, dạo phố cũng được, gặp gỡ bạn bè cũng được, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Em là người phụ nữ của anh, Lâm Thành Nhân anh đã thích em rồi thì sẽ không tiếc tiền vì em." 

Lâm Thành Nhân vừa nói vừa nhìn Lưu Họa Y. 

Chắc chắn là người phụ nữ kia đang rất hối hận vì đã không đối xử tốt với anh. 

Mấy lời nói đột ngột này khiến Hạ Vân Linh ngây ra. 

"Vân Linh?" 

"Có phải em muốn làm gì cũng được không?"Cô ta nghiêng đầu cẩn thận hỏi anh. 

Nhìn thấy Lâm Thành Nhân gật đầu, cô ta mỉm cười. 

Làm việc mình muốn làm sao? 

Trong lòng cô mừng thầm, một người đàn ông tốt như Lâm Thành Nhân. đúng là có đốt đèn cũng khó tìm được. Bây giờ mình đã gặp anh, vậy tuyệt đối không thể buông tay. Nhất định mình phải nắm giữ thật chặt. 

hai. 

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt liếc về phía căn phòng nào đó trên tầng 

Lưu Họa Y... vậy thì, xin lỗi cô. 

Người đàn ông tốt như thế này, tôi thực sự không thể dâng cho cô được. 

Trời mùa đông giá lạnh, cả thành phố chìm trong sương khói, mở cửa sổ ra là một khung cảnh tối tăm mờ mịt. 

Đại sảnh Tập đoàn Khánh An không quá phô trương tráng lệ như những công ty khác. 

Cửa kính xoay chuyển động, một người phụ nữ đi thẳng vào. Cô ta mặc một chiếc áo len cổ lọ màu tím, dưới chân là chiếc quần da màu đen, bên ngoài choàng áo lông chồn trắng như tuyết, còn mang một đôi bốt cao cổ, một tay cầm chiếc túi Hermes mẫu mới nhất, tay kia cầm một chiếc túi vải nhỏ. 

Nhân viên lễ tân trố mắt đứng nhìn. Cái túi xách trên tay cô trị giá hơn ba trăm triệu đấy, hơn nữa chiếc túi có màu đó, cả thành phố Hồ Chí Minh cũng không ai mua được đâu. 

Sự cao quý và tao nhã tỏa ra khắp người cô ta khiến cô bé ở quầy lễ tân cũng phải động lòng. 

mấy?" 

"Xin lỗi, cho hỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc Lâm ở tầng 

Hạ Vân Linh nở một nụ cười tao nhã. 

Cô bé ở quầy lễ tân chợt nhớ ra người phụ nữ trước mắt này là ai. 

Cô gật đầu nhìn Hạ Vân Linh với một nụ cười tiêu chuẩn: "Xin hỏi cô có việc muốn gặp Tổng giám đốc sao? Cô có hẹn trước không?" 

Hẹn trước? 

Bỗng dưng cô ta muốn đến thôi, hẹn trước gì chứ. 

Hạ Vân Linh lắc đầu: "Không có. Nhưng làm phiền cô giúp hỏi tôi một 

chút không, hãy nói tôi họ Hạ." 

"Dạ được, xin cô chờ một lúc." 

"Cô Hạ, tổng giám đốc mời cô đi lên tầng 33." 

"Được. Cảm ơn cô." 

Hạ Vân Linh gật đầu với cô bé, xoay người đi vào thang máy. 

Cô bé ở quầy lễ tân đưa khuỷu tay chọc chọc đồng nghiệp bên cạnh, vẻ mặt hóng hớt: "Cậu biết người phụ nữ vừa rồi là ai không?" 

Người đồng nghiệp ngơ ngác, lắc lắc đầu. 

Cô bé ở quầy lễ tân liếc mắt: "Đây chính là niềm vui mới tổng giám đốc chúng ta đấy. Lần trước công ty chúng ta họp thường niên, tổng giám đốc đã đưa cô ta đến. Cậu xem bây giờ người ta đã có thể tự do ra vào công ty rồi. Xem ra không bao lâu cũng sẽ thành bà chủ của chúng ta..." 

"Ơ nhưng mà, không phải Tổng giám đốc đã kết hôn rồi sao?" 

"Kết hôn rồi thì sao? Người như Tổng giám đốc của chúng ta đây, hôn nhân cũng chỉ là một trang giấy thôi." 

"Tổng giám đốc, cô Hạ đến rồi." 

"Cho cô ấy vào đi." 

Hạ Vân Linh cầm theo túi vải nhỏ, trên mặt là nụ cười thỏa mãn, cô ta đi 

vào phòng làm việc của Lâm Thành Nhân. 

anh? 

"Sao em lại tới đây?" 

Lâm Thành Nhân nhíu mày, sao cô lại tự tiện chạy đến công ty của 

"Em mang cơm cho anh." 

"Không phải anh đã nói em không cần làm những việc này sao?"Anh bỏ 

bút xuống, xao xao mi tâm. 

"Nhưng mà tối hôm qua chính anh nói, em muốn làm cái gì cũng được mà. Đây chính là việc em muốn làm." 

Hạ Vân Linh trừng mắt liếc anh một cái, khuôn mặt hơi ửng hồng. 

Lông mày Lâm Thành Nhân nhíu chặt, ý của anh là hi vọng cô ta có một 

cuộc sống của riêng mình, chứ không phải cả ngày cứ xoay quanh anh. 

"Để đó đi, lát nữa anh ăn." 

"Không sao, em nhìn anh ăn xong rồi đi."Hạ Vân Linh nói rồi, mở hộp 

cơm ra, ngồi trên ghế sopha. 

Nhìn cô ta không muốn đi, trong lòng Lâm Thành Nhân có chút không 

vui. 

 

Dường như Hạ Vân Linh vẫn không để ý, cô ta tiếp tục bày thức ăn ra. 

Sau khi trầm tư một lúc, anh đứng dậy đi đến bên cạnh cô ta. 

"Ngồi xuống đây ăn cùng anh."Anh đẩy hộp cơm tới. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận