Cô cười khúc khích, nhưng trong lòng lại âm thầm chán nản.
Tại sao từ lúc bước vào nhà họ Lâm, đầu óc mình chẳng được việc gì thế
Cảm giác mệt mỏi dâng lên, đột nhiên Lưu Họa Y cảm thấy thật uể
Cô nằm lên bàn, ánh mắt vô hồn, "Vừa rồi Vũ Huy mới nói tớ phải nộp bản thiết kế thi đấu bán kết trong tuần này. Tại sao tớ lại mình bận thế chứ."
"Có chủ đề chưa?"Tiêu Thanh Lạc hỏi.
"Chủ đề... đúng rồi. Tớ quên hỏi chủ đề rồi."
"Chờ một chút..."
Câu nói của Tiêu Thanh Lạc đã bắt trúng trọng tâm vấn đề rồi. Thảo nào cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng, hóa ra là chưa biết chủ đề.
Cô luống cuống lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Vũ Huy. Cô cố gắng ngước cổ nhìn về phía Vũ Huy đang ngồi ăn ở gần đó.
Một lúc sau, điện thoại Lưu Họa Y sáng lên.
Tin nhắn trả lời chỉ có hai chữ: Hoài niệm
Cô.
Lưu Họa Y sững người, rồi đột nhiên một thứ gì đó lóe lên trong đầu
"Thanh Lạc này, tớ còn có việc, tớ về trước đây. Hôm nay không ở cùng
với cậu được rồi. Hôm khác chúng ta lại hẹn nhau nha. Tạm biệt"
"Ơ... từ từ."
Tiêu Thanh Lạc còn chưa nói dứt câu, Lưu Họa Y đã chạy vụt đi.
Vội vàng đi đầu thai à? Cậu là đồ đáng ghét.
CÔ.
Cô chạy ngay ra khỏi nhà hàng rồi nhanh chóng bắt taxi.
Hoài niệm, hoài niệm.
Lưu Họa Y nhắm mắt, bóng hình của người kia xuất hiện trong đầu
Giờ khắc này cô muốn được gặp anh, nhớ anh đến phát điên.
Chỉ có anh mới có thể cho cô cảm hứng dào dạt.
Sau khi xuống xe, Lưu Họa Y cũng không kịp vào nhà, mà chạy thẳng
vào nhà kho.
Trong nhà kho không có một ai, Lưu Họa Y có chút thất vọng.
Không phải cô đã biết trước sẽ như thế sao? Nhưng vì sao cô vẫn thất
vọng như vậy...
Giống như quả bóng bị xì hơi, cảm hứng gì đó thoắt cái đã biến mất.
Lưu Họa Y cúi đầu, ngơ ngẩn cả người.
"Mơ chủ."
Một bóng người đứng trước mặt cô, Lưu Họa Y ngẩng đầu lên.
"Chú Hiểu à"
"Hôm nay cậu ấy không có ở đây."Chú Hiểu nói.
Lưu Họa Y sững người, "Làm sao chú biết?"
"Chú Hiểu, có phải chú biết anh ấy đi đâu hay không?"
Lưu Họa Y nắm lấy tay ông.
"Tôi không biết cậu ấy đi đâu. Tôi nhìn thấy nét mặt của mợ chủ nên mới biết."
Lưu Họa Y lập tức buông lỏng tay ra, "Vậy à."
Chú Hiểu thầm thở dài, nếu không phải mình không dám nói ra bí mật
kia, mợ chủ cũng sẽ không khó chịu như vậy.
"Mợ chủ còn nhớ lần trước tôi nói không?"
"Nói gì cơ?"
"Không nên nhìn vào mặt ngoài của sự việc để đánh giá nó, việc gì cũng có hai mặt..."Chú Hiểu nhìn cô thăm dò.
Lưu Họa Y còn chưa suy nghĩ đã gật đầu: "Cháu nhớ rồi."
"Hạ Vân Linh đâu?"
Chú Hiểu bất đắc dĩ nhìn cô, "Cô Hạ đến công ty tìm cậu chủ rồi. Mợ chủ, chỉ cần mợ chủ quan tâm cậu chủ bằng một phần mười của cô Hạ thôi, nói không chừng."
Chú Hiểu còn chưa nói hết, Lưu Họa Y đã cắt lời ông: "Chú Hiểu, quan hệ giữa cháu và anh ta ra sao, chú là người rõ nhất. Trừ phi anh ta buông tha cho cháu, nếu không chúng cháu sẽ không thể sống hòa bình với nhau được."
Lưu Họa Y nói xong rồi bỏ đi ngay
Chú Hiểu thở dài, mợ chủ ơi mợ chủ, chỉ là bây giờ mợ vẫn chưa phát
hiện ra thôi, không phải mợ đã yêu cậu chủ từ lâu rồi sao?
Lưu Họa Y trở về, đột nhiên hiểu ra.
Hai mặt?
Chú Hiểu nói mọi thứ đều có hai mặt sao? Ý của chú ấy là Lâm Thành Nhân sao?
Lưu Họa Y bỗng nhiên tái mặt, có một giọng nói đang gào to trong đầu cô, cô trợn hai mắt, vội vàng lắc đầu...
Không thể nào.
Một đêm lạnh của mùa đông
Chỉ cần thở nhẹ một hơi cũng có nhìn thấy luồng khí mờ đục phả ra. Lâm Thành Nhân bọc mình trong chiếc áo khoác màu đen dày nặng, bên trong là mặc một cái áo len cổ lọ màu tím.
Máy tính được bật lên, ánh sáng màu xanh của màn hình le lói.
Anh nhướng đôi lông mày rậm, mắt nhìn chằm chằm vào tấm lịch để bàn một lúc lâu.
Còn mấy ngày nữa là Giáng Sinh rồi.
Hôm nay Hạ Vân Linh còn hỏi anh muốn đón Giáng sinh thế nào.
Người như anh chưa bao giờ muốn đón một ngày lễ không có ý nghĩa thế này.
Nhưng mà Hạ Vân Linh đã hỏi như vậy...
Lâm Thành Nhân cong khóe môi, mong ước của phụ nữ ấy à, chỉ đơn giản là muốn được tặng quà thôi.
"Thiên Cơ, cậu vào đây đi"Anh đỡ trán, nhấn gọi điện thoại. "Cậu chủ."
"Đi đặt cho tôi một sợi dây chuyền."Sắc mặt của Lâm Thành Nhân vẫn
lạnh nhạt.
"Cậu chủ muốn tặng cho mợ chủ sao?"Thiên Cơ đột nhiên hỏi.
Mặt Lâm Thành Nhân xụ xuống, trông vô cùng đáng sợ.
Lưu Họa Y?
Cô ta cũng xứng được anh tặng quà à?
Nhưng mà anh rất tò mò, không biết rốt cuộc Lưu Họa Y sẽ đón Giáng Sinh với ai đây?
Là người đàn ông khác? Hay là Thành Công?
Đôi mắt của Lâm Thành Nhân bỗng nhiên hung ác hẳn lên, trong đầu suy nghĩ gì đó, anh nheo mắt, dáng vẻ trầm tĩnh đáng sợ.
Để Lưu Họa Y tận mắt nhìn thấy mình và Hạ Vân Linh ngọt ngào với nhau, hẳn sẽ rất thú vị.
Thiên Cơ nhìn thấy sắc mặt khó coi của anh, biết mình đã nói sai rồi, vội vàng đóng cửa, rồi chuồn đi.
Trong lúc đó, Lưu Họa Y đang ở trong phòng, cô ngẩn người nhìn mấy bức tranh và một tờ giấy trắng.
Loại đá quý theo chủ đề hoài niệm... nên chọn loại nào nhỉ?
"A. Chán quá."Lưu Họa Y đập mạnh vào đầu mình một cái.
Bây giờ cô không nghĩ được cái gì cả, trong đầu cô chỉ toàn là nụ cười
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!