Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Ác Ma Sủng Thê - Lưu Họa Y - Lâm Thành Nhân (FULL)

 

Lưu Họa Y giật mình. Nhìn những hạt bụi lất phất bên ngoài, cô bỗng 

nhiên nở nụ cười. 

Sau nửa giờ, cô đã vẽ xong, rồi gửi cho Vũ Huy. 

"Good."Vũ Huy huýt sáo phấn khích. 

Đúng là thiên tài. 

Anh ta nhẹ nhàng gõ bàn phím, gửi bản thiết kế Lưu Họa Y vừa vẽ xong 

cho người kia. 

"Thế nào? Đây chính là nhà thiết kế mà tôi nói với anh lần trước." 

Lâm Thành Nhân một tay cầm điện thoại, một tay cầm chìa khoá khóa 

cửa xe. 

"Cậu nói đúng, rất tốt." 

Ngay trước khi anh xuống xe, điện thoại vang lên thông báo có email. 

Mở ra xem thì là một cặp vòng tay bằng đá quý dành cho tình nhân. 

Thiết kế đơn giản mà trang nhã, yêu cầu thiết kế như vậy, chỉ một nhà 

thiết kế bình thường cũng có thể vẽ được. Nhưng thiết kế của cô ấy đặc biệt 

ở chỗ hai chiếc vòng tay tình nhân này có thể ghép vào nhau. 

Tựa như là khóa chặt tình yêu. 

Nhà nhà thắp đèn rực rỡ. 

Từ trên cao nhìn xuống, cả thành phố lấp lánh trong ánh đèn neon, hòa lẫn với những món đồ trang trí lung linh sắc màu, tựa như một thế giới lộng lay. 

Hôm nay là Giáng Sinh, trên đường phố treo đầy bít tất xinh xắn, chuông, cây thông và mũ giáng sinh. Mọi người chen nhau, ai cũng khoác chiếc áo thật dày, trên đường người đến người đi không ngớt, vô cùng náo nhiệt. 

Nhưng trong lúc này, Tập đoàn Khánh An lại vô cùng yên tĩnh, không có chút vui vẻ náo của ngày lễ. 

"Thiên Cơ, vào đây." 

Sau khi nhận được cuộc gọi, Thiên Cơ đẩy cửa vào, anh ta mặc bộ âu phục màu đen, trông vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng. 

"Cậu chủ." 

"Lát nữa đưa cho cô ấy và Lưu Họa Y, đưa cùng lúc."Lâm Thành Nhân đưa lưng về phía Thiên Cơ, qua khung cửa sổ sát đất, anh chăm chú nhìn ra bên ngoài, ánh sáng mờ ảo lập lòe trong mắt anh. 

Vẻ mặt Thiên Cơ không có chút cảm xúc nào. Mặc dù anh ta không rõ vì sao, nhưng cậu chủ đã nói như thế, thì anh ta chỉ cần làm theo là được 

rôi. 

Anh ta gật đầu, rồi lập tức ra khỏi phòng. 

Lâm Thành Nhân lấy một hộp quà xinh xắn trong túi áo, nằm chặt trong tay, nghĩ nghĩ rồi lại bỏ vào trong túi. 

Lưu Họa Y, nhìn người bạn thân nhất của mình sa vào cạm bẫy dịu dàng của tôi, cô sẽ cảm thấy thế nào? 

Trò chơi của ngày hôm nay, tôi nhất định sẽ làm cô hài lòng. 

Vốn dĩ bữa cơm hôm nay là chuẩn bị cho Hạ Vân Linh, nhưng Lâm 

Thành Nhân nghĩ lại, nếu không có anh, không biết người phụ nữ chết tiệt kia sẽ đón Giáng sinh với thắng nào, thế là lửa giận bùng lên. 

Anh quyết định đi ăn với cả hai người. 

Lâm Thành Nhân nhếch môi cười nhạt, hừ nhẹ một tiếng, "Xem cô còn có thể chạy đi đâu." 

Lúc Thiên Cơ tới biệt thự, Hạ Vân Linh đã thay một chiếc váy dài màu trắng, khoác một chiếc áo lông bên ngoài. 

Lưu Họa Y đang vẽ tranh ở trong phòng. Đêm hôm đó, sau khi có cảm hứng, cô cảm giác như các mạch máu trên cơ thể đột nhiên lưu thông, ý tưởng cứ liên tục tuôn ra. 

"Cô Hạ." Thiên Cơ gật đầu, ánh mắt khinh bỉ nhìn cô ta. 

"Đi thôi." Hạ Vân Linh cầm túi lên, trông cô ta vô cùng vui vẻ. 

"Xin lỗi cô Hạ, xin cô chờ một chút."Thiên Cơ nhìn quanh, không thấy bóng dáng Lưu Họa Y đâu cả. 

"Mợ chủ đâu rồi?"Anh ta nhìn về phía Hạ Vân Linh. 

Trong nháy mắt, sắc mặt Hạ Vân Linh trở nên khó coi. Thiên Cơ là người bên cạnh Lâm Thành Nhân, anh ta gọi mình là cô Hạ, mà lại gọi Lưu Họa Y là mợ chủ. Có phải ý anh ta là, trong lòng Lâm Thành Nhân, mình không bằng Lưu Họa Y hay không? 

Anh ta tìm Lưu Họa Y làm gì? Mình đi ăn với Lâm Thành Nhân, cần Lưu Họa Y làm gì chứ? 

"Trên lầu." Cô ta tức giận trả lời. 

Thiên Cơ rảo bước đi lên lầu. 

"Mợ chủ." 

Thiên Cơ gõ cửa, trong phòng vang lên những âm thanh lộn xộn, anh ta cau mày, chuẩn bị mở cửa bước vào thì nhìn thấy Lưu Họa Y đầu tóc rối bù, vẫn còn đang mặc đồ ngủ bước ra. 

"Thiên Cơ?" Lưu Họa Y dụi dụi mắt. 

Thiên Cơ trợn to mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, "Mợ chủ, nhanh đi thay đồ đi. Cậu chủ bảo tôi đón mợ chủ và cô hạ đi ăn cơm." 

"Ăn cơm gì cơ?" Lưu Họa Y ngơ ngác, Lâm Thành Nhân đón cô đi ăn cơm? Thật đấy à? 

Thiên Cơ mím môi, "Mợ chủ đừng hỏi nhiều nữa, nhanh đi thay đồ đi." Anh ta vừa nói vừa đẩy cô vào trong phòng, rồi đóng cửa. 

Thiên Cơ thở dài, sao mợ chủ không chịu cảnh giác gì hết? Thiên Cơ đi xuống lầu, Hạ Vân Linh đang bất mãn chống cằm. 

Thấy Thiên Cơ đi xuống, cô ta hất cằm, vênh váo hỏi, "Đi được 

chưa?" 

"Chờ mợ chủ thay đồ xong là có thể đi được rồi." 

"Cái gì? Cậu ấy, cũng đi à?"Hạ Vân Linh thét chói tai. 

Chẳng phải tối nay cô ta sẽ được ở riêng với Lâm Thành Nhân sao? Tại 

sao Lưu Họa Y cũng đi? 

Trong lòng Hạ Vân Linh vừa ấm ức vừa tức giận. 

Thiên Cơ gật đầu, xoay người nhìn về phía hành lang, khóe miệng hơi nhếch lên. 

Tôi muốn chọc tức cô đó. 

Trong khi anh ta vẫn đang nghĩ thầm trong lòng, thì Lưu Họa Y đã bước xuống, Thiên Cơ vừa liếc mắt, lập tức cứng miệng, mợ chủ định mặc như vậy sao? 

Lưu Họa Y mặc một chiếc áo khoác lông dài cùng với quần jean, trông 

chẳng khác nào dân tị nạn. Nhìn sang Hạ Vân Linh, Thiên Cơ đỡ trán. 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận