Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Ác Ma Sủng Thê - Lưu Họa Y - Lâm Thành Nhân (FULL)

 

Lưu Họa Y trợn mắt, cúi người xuống xoa xoa bắp chân. 

Lâm Thành Nhân khốn khiếp. 

Ăn một bữa cơm mà cũng lâu như vậy. Chân cô tê hết rồi. Sao không ăn 

đến chết luôn đi. 

"Có thật không?" Vân Linh vui mừng hỏi. 

Lâm Thành Nhân cười, đưa cô ta một hộp quá xinh xắn, "Em mở đi." 

Hạ Vân Linh mở hộp quà, trong nháy mắt cô ta mừng rỡ như điên. 

Trong hộp là một sợi dây chuyền nạm kim cương, sáng lấp lánh. 

Lâm Thành Nhân liếc mắt, quay đầu nhìn Lưu Họa Y, nói từng chữ: "Bởi 

vì anh là người đàn ông đầu tiên của em, cho nên em xứng đáng với những thứ anh dành cho em, em không giống như ai đó, lẳng lơ dơ bẩn." 

Lưu Họa Y quay đầu đi, mắng thầm trong lòng, không phải chỉ là tặng 

dây chuyền thôi sao, thế mà cũng phải tìm cớ mắng cô. 

Rõ là trẻ con. 

"Cảm ơn anh, Thành Nhân." 

Hạ Vân Linh vui sướng nâng niu sợi dây chuyền trong lòng bàn tay, ngắm nghía thật kỹ. 

Thật ra con nhà giàu có như cô ta không thiếu gì thứ trang sức này, nhưng vì đây quà của Lâm Thành Nhân, nên cô ta thật sự rất vui vẻ. 

Bởi vì, dường như điều này có thể chứng minh rằng trong lòng Lâm Thành Nhân, cô ta quan trọng hơn Lưu Họa Y nhiều. 

Lâm Thành Nhân nhấp một ngụm nước, vẫn không nhúc nhích, cũng không có ý định đeo giúp cô ta. 

Anh liếc nhìn Lưu Họa Y một cái, không thấy cô khó chịu gì, trong lòng anh không vui. 

"Đeo lên đi, về thôi." Anh bỗng nhiên lạnh giọng nói, phá vỡ tâm trạng vui vẻ của Hạ Vân Linh. 

Cô ta im lặng đeo dây chuyền. 

Cô ta nhìn ánh mắt của Lâm Thành Nhân, bàn tay đặt trên đầu gối âm thầm siết chặt. 

Anh đang làm cho Lưu Họa Y nhìn sao? Hạ Vân Linh mím môi, đôi mắt xinh đẹp vô cùng tức giận. 

Xem ra mình phải ra tay tàn nhẫn hơn mới được. Không thể để cho Lâm Thành Nhân có chút tình cảm gì với Lưu Họa Y. 

Lâm Thành Nhân đứng dậy, quay đầu nhìn Hạ Vân Linh, nói: "Em đưa túi cho cô ta cầm." 

Cô ta giật mình, do dự: "Không được..." 

"Không sao, để tớ cầm."Lưu Họa Y giật lấy túi xách của Hạ Vân Linh. Hai mắt Lưu Họa Y sáng lên, vui sướng ra mặt. 

Cuối cùng về được rồi. Lát nữa phải bảo Chú Hiểu làm một chén chè 

nhỏ cho cô. Cô sắp chết đói rồi. 

Lâm Thành Nhân nhìn thấy cô vui vẻ, bỗng nhiên tức giận. 

Cầm túi cho người khác mà cũng vui vẻ? Quả nhiên là kẻ hèn hạ. 

Hạ Vân Linh bước nhanh về phía trước, khoác tay Lâm Thành Nhân, đi bên cạnh anh. 

Lưu Họa Y đi sau hai người, cúi thấp đầu. Cô càng ngày càng không hiểu nổi Vân Linh. 

Ban đầu nói cậu ấy nói là bị Lâm Thành Nhân uy hiếp, nhưng bây giờ mình cảm thấy Vân Linh cũng rất thích ở bên cạnh Lâm Thành Nhân. 

"Làm gì mà ngẩn ra thế? Đi nhanh lên." Lâm Thành Nhân bỗng nhiên dừng chân, quay lại lớn tiếng với Lưu Họa Y. 

Cô bĩu môi, đi nhanh thì đi nhanh. 

Về đến nhà, Lưu Họa Y đưa túi cho Hạ Vân Linh, cũng không thèm nhìn Lâm Thành Nhân, đi thẳng lên lầu. 

đi." 

Lâm Thành Nhân liếc nhìn Hạ Vân Linh, lạnh giọng nói: "Em đi tắm 

Hạ Vân Linh sững người, biết Lâm Thành Nhân muốn đuổi cô ta, cô ta mím môi, giả vờ không hiểu gật đầu, vui vẻ nói, "Được, vậy anh về phòng sớm đi." 

Lâm Thành Nhân gật đầu, nhìn cô ta lên lầu, anh mới yên tâm đi tới cửa phòng Lưu Họa Y. 

Anh không gõ cửa mà đẩy cửa vào luôn. 

"Anh làm cái gì đấy?" Lưu Họa Y vừa cởi đồ được một nửa, quay đầu lại thì nhìn thấy Lâm Thành Nhân xông vào. 

Vội vàng mặc quần áo vào, cô lớn tiếng: "Anh có biết lịch sự hay không? Không biết trước khi vào phải gõ cửa sao?" 

cô. 

Lâm Thành Nhân híp mắt, trong đầu là cơ thể xinh đẹp vừa rồi của 

Vòng eo thon thả, làn da trắng ngần, vóc người cân đối, khiến anh suýt thì không kìm chế được. 

Ánh mắt anh tối đi, cái nhìn sắc bén như của của thợ săn. 

Cũng lâu rồi anh chưa chạm vào cô. 

Gần đây người phụ nữ này ăn mặc rất kín đáo, gần như anh đã quên cô có một vóc dáng gợi cảm thế này. 

"Tôi chỉ biết là, tôi mở cửa trong nhà mình, không cần có sự đồng ý của ai, càng không cần phải gõ cửa." 

Đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên, trong mắt như có ngọn lửa bốc cháy hừng hực. 

Lưu Họa Y mím môi, "Nhưng bây giờ đây là phòng của tôi." 

Lâm Thành Nhân bỗng nhiên bước tới, nắm lấy cổ tay cô, nghiêm giọng nói: "Ngay cả cô cũng là của tôi. Còn nói chuyện phòng ốc cái gì?" 

Lưu Họa Y cúi đầu, Lâm Thành Nhân cười một tiếng, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, "Lưu Họa Y, có phải lâu rồi tôi không chạm vào cô không?" 

Cô run lên, dường như nghĩ đến cái gì, cô lùi về phía sau hai bước, ánh mắt sợ hãi. 

Thấy cô hoảng hốt như vậy, Lâm Thành Nhân tức giận. 

Anh đáng sợ vậy sao? 

Anh bắt lấy cô, nghiêng người về phía trước, đẩy cô xuống giường. 

Anh cúi đầu, gặm cắn cái cổ mềm mại trắng nõn của cô, Lưu Họa Y lắc đầu né tránh. 

"Lâm Thành Nhân. Tôi không muốn." 

 

Cô cố đẩy anh ra, nhưng chút kháng cự này đối với anh, không hề đáng kể. 

"Im miệng."Anh quát lên, bàn tay thăm dò vào quần của cô. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận