Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Ác Ma Sủng Thê - Lưu Họa Y - Lâm Thành Nhân (FULL)

 

 

Lưu Họa Y vội vàng gặp hai cái hoành thánh, cho vào bát của ông, rồi giục ông ăn. 

Khó khăn lắm mới gặp được nhau, hai người trò chuyện không ngừng, vừa ăn vừa nói vô cùng vui vẻ. 

Ăn cơm xong, Lưu Họa Y ở lại một lúc rồi trở về. 

Cả căn nhà lại trở nên vắng vẻ yên tĩnh. 

Ba Lưu thở dài, ông ngồi một mình trên ghế sopha ngắm nhìn căn nhà trống rỗng, trong lòng hụt hẫng. 

Chuyện thành thế này là do ông tự gây ra. Ông còn có tư cách đòi hỏi gì 

nữa chứ? 

Trên đường về, đột nhiên Lưu Họa Y nhận được một cuộc điện thoại gấp từ Vũ Huy. 

"PPT gì? Anh hai à, lúc tôi nộp bản thiết kế cho anh, anh có nói PPT gì đâu. Nháy mắt cái là đến ngày thi đấu rồi. Bây giờ anh mới nói với tôi." Lưu Họa Y ngồi trên xe, hét vào trong điện thoại. 

Anh tài xế giật mình nhìn cô qua kính chiếu hậu, Lưu Họa Y vội vàng cúi thấp người xuống, nói chuyện nhỏ tiếng hơn. 

"Tôi vừa nhớ ra thì gọi cho cô ngay mà." 

Người đàn ông ở đầu dây bên kia cười đùa, Lưu Họa Y tức giận đến mức muốn xông tới đánh anh ta một trận. 

"Vũ Huy, anh đang muốn gây khó dễ cho tôi chứ gì." 

"Tôi thề luôn. Không có mà..." 

Lưu Họa Y trợn mắt nhìn điện thoại, còn chưa chờ cậu ta nói hết, cô đã ngắt máy. 

Vũ Huy đáng chết. 

Hai ngày nữa là đến ngày thi đấu rồi. Bây giờ anh ta mới nói phải làm PPT. Thời gian ngắn như vậy, cô phải đi tìm tài liệu ở đâu đây? 

mà. 

Lâm Thành Nhân còn không buồn ngẩng đầu, "Không cho mượn" 

"Làm ơn đi. Chỉ một tiếng thôi." 

TI 

"Tôi nói rồi, không cho mượn. Nghe không hiểu hay sao?" Lâm Thành 

Nhân giương mắt trừng cô. 

Về đến nhà mà không thèm chào hỏi một câu. Đến lúc có chuyện thì lại 

nhờ anh giúp đỡ. 

Gần đây anh hiền lành quá phải không? Nên cô ta mới quên mất anh là 

người thế nào? 

Lưu Họa Y không để ý tới những suy nghĩ trong đầu anh, cô lo lắng nhìn 

trái nhìn phải. Làm sao đây? Làm sao đây? 

Cô không muốn bị hủy tư cách thi đấu chỉ vì một bản PPT. 

Đều tại cái tên Vũ Huy đáng chết. Mới ngày đầu của năm mà đã tặng cô 

một quả bom thế này. 

Còn là bom đã hẹn giờ nữa chứ. 

Tức chết đi được. 

"Tôi chỉ mượn máy tính của anh một lúc thôi. Tra ít tài liệu" 

Lưu Họa Y nài nỉ. Bây giờ Lâm Thành Công không có ở nhà, trong nhà chỉ còn anh có máy tính. Nếu không phải không còn cách nào khác, cô cũng không muốn nhờ vả anh đâu. 

"Cậu chủ cho mợ chủ dùng đi. Mợ chủ vội vàng như vậy, cần gấp lắm đúng không?" 

"Đúng vậy đúng vậy." Lưu Họa Y gật đầu lia lịa, "Hai ngày nữa là phải nộp rồi." 

ai?" 

"Vậy sao cô không làm sớm?" Lâm Thành Nhân mỉa mai. 

Lưu Họa Y cứng họng, sau đó nói một câu, "Bận mua đồ Tết." 

Lâm Thành Nhân trừng mắt, Lưu Họa Y lập tức rụt cổ lại. 

Chú Hiểu nhìn hai người, che miệng cười trộm. 

Lâm Thành Nhân bực dọc nói, "Chú Hiểu, rốt cuộc chú là quản gia của 

"Đều là người một nhà cả." Chú Hiểu cười ha ha nói. 

Thật ra thì ông biết không phải là cậu chủ không muốn cho mợ chủ dùng, chẳng qua là sĩ diện mà thôi. 

tốt. 

Nhìn hai người bọn họ như vậy, Chú Hiểu cảm thấy đây là một điềm 

Tranh cãi với nhau một chút, cũng còn hơn là gặp nhau mà không nói tiếng nào. 

đó. 

Ánh mắt ông bỗng nhiên trầm xuống, dường như đang nghĩ tới điều gì 

Lúc nào cô Hạ không có ở đây, thì quan hệ giữa cậu chủ và mợ chủ sẽ tốt hơn rất nhiều... 

"Cảm ơn nha." Lưu Họa Y còn chưa đợi Lâm Thành Nhân mở miệng đã chạy ào lên lầu. 

Lâm Thành Nhân trợn mắt nhìn Chú Hiểu rồi lại nhìn Lưu Họa Y. 

Anh đồng ý cho cô mượn rồi à? Từ khi nào mà anh không còn quyền phát biểu thế này? Hừ. Đầu năm nên tôi không so đo với cô. 

Đến khi Lưu Họa Y làm xong, bầu trời đã đen kịt. 

Xoa xoa đôi mắt, Lưu Họa Y đi tới bên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài. 

Từ vị trí này, cô có thể nhìn thấy tất cả cảnh sắc bên ngoài. 

Bao gồm cái nhà kho đã bỏ hoang từ lâu. 

Lưu Họa Y im lặng. 

Anh... người đó, anh vẫn sống tốt chứ? 

Phải ăn Tết một mình, không có ai trò chuyện, hẳn là cô đơn lắm. Chắc chắn lòng anh cũng không vui vẻ gì... 

Lưu Họa Y nghĩ đến người đàn ông có nụ cười xua tan cả mùa đông lạnh giá, cô cảm thấy thật ấm áp. 

Khoan đã... 

Dường như cô nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt chăm chú nhìn vào nhà kho đã bị khóa. 

Nếu như từ chỗ này có thể nhìn thấy tất cả, như vậy những gì "anh" làm... Lâm Thành Nhân đều biết rõ sao? 

Nhưng lúc cô hỏi anh, sao anh lại giả vờ như không biết gì hết? 

Còn nữa, chỗ này cũng có thể quan sát mọi nơi trong nhà họ Lâm, vậy là anh cũng có thể thấy được mọi hành động của cô sao? 

Lưu Họa Y ớn lạnh, càng nghĩ càng sợ. 

Rốt cuộc bí mật gì đang được ẩn giấu ở đây? 

Cô sợ hãi lui về phía sau hai bước. 

Lưu Họa Y nhằm mắt, rồi trở về trước bàn đọc sách, thu dọn đồ đạc. 

Lòng cô không yên, cứ lo lắng về điều gì đó... 

Đừng suy nghĩ lung tung, Lưu Họa Y. Mình chỉ cần làm tốt việc mà bản thân phải làm thôi. 

Cô hít một hơi thật sâu, cố bình tĩnh. 

Lưu Họa Y đưa mắt nhìn về phía giá sách rồi bước tới. 

Phòng làm việc của Lâm Thành Nhân có một kệ sách dài tám mét, phía 

trên bày vô số cuốn sách, loại nào cũng có, hơn nữa còn giống như thư viện, được phân loại rõ ràng. 

Lưu Họa Y sờ cằm, đi qua đi lại. 

Dù sao cũng vẫn còn sớm, thôi thì đọc sách một lúc. 

Cô cười như con mèo nhỏ, lướt lướt ngón tay qua từng cuốn sách. 

Đột nhiên, một cuốn sách có bìa sách màu xanh đậm thu hút sự chú ý của cô. 

mò. 

Lưu Họa Y cầm quyển sách kia xuống, trong ánh mắt tràn ngập sự tò 

Một cuốn sách không có tên. Không có phần giới thiệu, không có gì cả. Bên ngoài chỉ là một bìa sách màu xanh đậm. 

Lưu Họa Y không thể rời mắt khỏi nó, dường như quyển sách này có ma thuật, thúc giục cô cầm nó lên. 

 

Nhìn một chút chắc là không sao đâu nhỉ ? 

Bởi vì quyển sách này khá đặc biệt, cho nên Lưu Họa Y cũng hơi do dự. 

Sau khi nội tâm tranh đấu dữ dội, cô cắn môi, không bận tâm nữa, quyết định mở cuốn sách ra. 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận