"Mới sáng sớm tinh mơ ai lại ồn ào như vậy chứ? Muốn thể hiện tình
cảm thì cút về mà thể hiện." Lâm Thành Công bước xuống lầu với hai đôi mắt
gấu mèo cùng cái đầu rối loạn như tổ quạ, trên mặt mơ hồ còn có thể nhìn thấy sự tức giận vẫn chưa biến mất.
"Anh trai . . ."
Nhìn thấy hai người đang ngồi trong phòng khách, Lâm Thành Công thình lình sửng sốt.
Ánh mắt liếc về phía Hạ Vân Linh, bỗng nhiên lóe lên sự phẫn nộ.
"Đều đã mấy giờ rồi mà còn sớm, nhanh chóng mặc quần áo rồi đến công ty đi." Lâm Thành Nhân thuận tay đẩy nhẹ Hạ Vân Linh ra, đứng lên đi đến bên người Lâm Thành Công, vỗ vỗ bờ vai của anh.
"Anh đi trước đây, sửa soạn xong thì đến công ty sớm một chút."
Lâm Thành Công gật gật đầu. Hành động vừa rồi của Lâm Thành Nhân, anh cũng đã thu hết vào trong mắt.
Xem ra Lâm Thành Nhân cũng không hề thích cô gái này đến vậy.
Anh bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
"Lâm Thành Công"
Hạ Vân Linh gọi Lâm Thành Công lại, trên khuôn mặt tinh xảo lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Cô ta đưa tay đút vào bên trong túi xách, sau đó lấy ra một chiếc hộp màu đen, dẫm chân lên đôi giày cao gót mười phân bước đến trước mặt Lâm Thành Công.
"Anh có biết bên trong là cái gì không?"
Lâm Thành Công không khỏi kinh ngạc trong lòng, nhưng trên mặt anh vẫn treo lên một nụ cười lạnh nói: "Tôi không biết, và cũng không muốn biết."
Chắc sẽ không phải là. . . ? Lâm Thành Công âm thầm xiết chặt nắm tay.
Người phụ nữ đáng chết này.
"Thôi được rồi. Nếu tôi mang món quà đặc sắc như vậy đến cho anh trai anh thưởng thức một chút thì sao nhỉ."
Nói xong cô ta cũng xoay người lại, nhấc chân đi ra ngoài.
"Đợi đã."
Lâm Thành Công trừng mắt nhìn cô ta.
Hạ Vân Linh khế xoay người lại, ý cười trên mặt nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi: "Hiện giờ có hứng thú rồi sao?"
"Đưa nó cho tôi." Vẻ mặt Lâm Thành Công âm trầm nói.
"Đưa cho anh?" Hạ Vân Linh cười lạnh một tiếng: "Lâm Thành Công, hình như anh đã quên mình từng đồng ý với tôi chuyện gì rồi thì phải."
"Nếu muốn tôi đưa nó cho anh, vậy thì hãy làm tốt mọi chuyện đi, lúc đó anh mới có tư cách nói chuyện với tôi. Nếu không..
Một bàn tay của Hạ Vân Linh đặt trên bờ vai anh, tiến tới gần bên tai Lâm Thành Công, nhẹ thổi khí nóng nói: "Cô gái Lưu Họa Y mà anh ngày đêm thương nhớ, chỉ có thể chờ đợi bị Lâm Thành Nhân. . ." Nói đến đây, Hạ Văn Linh đẩy nhẹ anh ra, trên gương mặt dần dần hiện lên nụ cười tựa như những đóa hoa bỉ ngạn nở rộ trên con đường Hoàng Tuyền xuống địa ngục, tàn khốc nhưng không kém phần diêm dúa lẳng lơ.
"Tôi sẽ đi làm." Sự đấu tranh và thống khổ đang không ngừng lóe lên trong mắt anh, Lâm Thành Công nhẹ nhằm chặt mắt lại, như thể đã hạ quyết tâm.
Hạ Vân Linh nghe thấy câu trả lời của anh, không nhịn được cong nhẹ khóe môi, uốn éo người bước lên lầu.
"Nhớ rõ, phải nhanh chóng làm xong
Lâm Thành Công mím chặt môi, cũng không trả lời cô ta.
Nhìn theo bóng dáng Hạ Vân Linh bước lên lầu rồi khuất dần sau bậc thang, lúc này anh mới vô lực ngã mình trên sô pha, thở hắt ra một hơi dài.
Lưu Họa Y. . .
Khóe môi anh hiện lên một nụ cười cay đắng, trong mắt là sự đau khổ khôn nguôi.
Ánh trăng dịu nhẹ treo trên bầu trời, từng cơn gió nhẹ thổi vào trong phòng mang theo hơi thở se se lạnh.
Lưu Họa Y cuộn tròn thân mình trong chiếc chăn bông mỏng manh. Cô trở mình một vòng, lộ ra hơn nửa tấm lưng ra bên ngoài.
Một cơn gió lạnh nhẹ thổi vào, Lưu Họa Y không nhịn được khẽ rùng mình một cái, trong cơn mơ mơ màng màng nhẹ với tay kéo lấy chăn bông trùm cơ thể mình lại.
Lạnh chết mất. . . Cô nhẹ giọng than thở, cửa phòng ngủ nhẹ vang lên tiếng nắm cửa xoay tròn, sau đó mở ra một khe hở nhỏ.
Nghe thấy tiếng than thở của cô, người đứng ở cửa phòng hơi dừng lại bước chân.
hơi.
Thấy cô chỉ trở mình rồi lại ngủ thiếp đi, mới nhẹ nhàng thở hắt ra một
Anh thả nhẹ bước chân, giống như sợ sẽ phát ra âm thanh đánh thức người đang ngủ say trên giường kia vậy.
Bóng đen cao lớn đè xuống, bao trùm lên trên người của Lưu Họa Y. Anh ngồi xổm xuống bên cạnh giường cô, ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang đỏ rực vì lạnh của Lưu Họa Y, trên khuôn mặt lạnh nhạt không nhịn được lộ ra một nụ cười mỉm.
Anh đưa tay nhẹ vuốt ve giữa hai đầu lông mày của cô, nhẹ nhàng mà
đều đặn. Cô không vui như vậy sao? Ngay cả lúc đang ngủ cũng luôn cau chặt lông mày. ..
"Họa Y. . . Em nhất định sẽ bảo vệ chị, sẽ không để bất kỳ kẻ nào tồn thương đến chị."
Anh nhẹ giọng nỉ non, sau đó củi thân mình nhẹ nhàng đặt lên trán cô
một nụ hôn.
Anh đứng dậy và rời đi yên lặng hệt như lúc anh đến.
Người nằm trên giường bỗng nhiên mở bừng mắt, trong đôi mắt kia là
một mảnh trong suốt, không có một chút sự mông lung của người đang
buồn ngủ nào.
Thành Công?
Sao nửa đêm anh lại đến phòng cô?
Cô nhẹ vươn tay vuốt ve trên trán mình, trên đó còn lưu lại độ ẩm của
nụ hôn ban nãy.
Lưu Họa Y trừng mắt nhìn, trong mắt lộ ra sự nghi hoặc không lời giải
đáp.
Đột nhiên Lâm Thành Công nói những lời này, làm cho não cô xoay
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!