"Hay là chú nói với Lâm Thành Nhân một tiếng, chú xin nghỉ phép ra
ngoài du lịch một thời gian."
Chú Hiểu bật cười lắc đầu.
Ông cũng không biết nên nói vị mợ chủ này ngây thơ hay là ngốc
nghếch.
Người ta đã thẳng thừng ngồi lên đầu cô rồi, vậy mà cô vẫn không hề
hay biết.
Chú Hiểu thở dài, cô cứ vô tư như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ chịu thiệt
thòi lớn.
Ngay cả ông cũng bại dưới tay ả đàn bà kia. Vậy làm sao cô có thể đấu
lai à ta.
Lưu Họa Y không hề nhận ra ánh mắt tiếc nuối của Chú Hiểu.
Đến khi cô nói xong, Chú Hiểu cười phá lên.
Bỏ đi, bỏ đi, người ngốc cũng có phúc của người ngốc.
Người tốt bụng như mợ chủ, nhất định sẽ được che chở. Dù có xui xẻo đến đâu, rồi cũng sẽ qua.
Thứ bảy.
Lưu Họa Y không cần đi học. Cô ngủ một giấc đến tận trưa mới dậy.
Dường như Tiêu Thanh Lạc đã thích Lương Minh Thành, cả ngày cô ấy cứ cắm rễ ở nhà hàng, quấn lấy anh ta.
Một người hài hước dí dỏm, một người hoạt bát đáng yêu. Thật ra cũng rất xứng đôi.
Vì không muốn cản trở Tiêu Thanh Lạc đi tìm hạnh phúc của đời mình, Lưu Họa Y cũng không đến làm phiền cô ấy.
"Thành Công, em không đi đến công ty sao?" Lưu Yến Thành cầm ly nước, nhìn thấy Lâm Thành Công ngồi trên sopha xem ti vi, có chút kinh ngạc.
Không biết gần đây có chuyện gì mà Lâm Thành Công cứ sớm về muộn, muốn nhìn thấy anh ấy cũng không dễ chút nào.
"Hôm nay công ty không có việc gì, em chỉ đến một lúc rồi về. Bây giờ chị mới thức dậy sao?"
"Ừm." Lưu Họa Y ngượng ngùng gãi đầu.
"Chậc chậc. Sao chị không ngủ đến khi mặt trời lặn luôn? Vừa lúc đến giờ ăn cơm tối." Lâm Thành Công trêu ghẹo cô.
Lưu Họa Y trợn mắt nhìn Lâm Thành Công: "Đi chết đi."
Lâm Thành Công sờ sờ mũi của mình.
Lưu Họa Y lấy một hộp sữa trong tủ lạnh, chậm rãi uống từng ngụm. "Chị chỉ ăn vậy thôi sao?"
"Ừm. Mới ngủ dậy, không muốn ăn gì hết." Lưu Họa Y gật đầu.
"Trong nhà chỉ có một mình em thôi à?" Lưu Họa Y hỏi, Lâm Thành
Công chép miệng, ý bảo cô nhìn sau lưng, "Không phải bên đó còn có một người à?"
"Họa Y, chào buổi sáng, chào cậu hai."
"Vân Linh, chào buổi sáng!"
"Sáng gì mà sáng, người ta trồng cây cũng thu hoạch được rồi, mà bây giờ cô mới dậy. Lại còn mặt dày nói chào buổi sáng." Lâm Thành Công tức giận nói.
Vốn dĩ tâm trạng của Hạ Vân Linh không tệ, nhưng bị mắng như vậy, cô ta cũng không còn vui vẻ gì nữa.
"Họa Y, hôm nay là thứ bảy, cậu cũng không có tiết học. Chúng ta cùng đi dạo phố đi."
Lưu Họa Y nghĩ đến lần trước đi dạo phố cùng cô ta, "Vân Linh, hôm nay tớ đến thăm ba tớ, không dạo phố với cậu được."
Hạ Vân Linh giang hai tay ra, "Được thôi, vậy tớ đi một mình, cậu gửi lời hỏi thăm sức khỏe của tớ tới bác trai nha.
"Ừm." Lưu Họa Y gật đầu.
Lâm Thành Công gãi đầu, nhìn Hạ Vân Linh một cái, rồi quay sang nói với Lưu Họa Y: "Dù sao em cũng không bận, để em đưa chị đến đó."
Linh.
"Được." Lưu Họa Y mỉm cười.
Hai người mải nói chuyện, không nhìn thấy ánh mắt của Hạ Vân
Cô ta còn đang rầu vì không tìm được cơ hội thích hợp để ra tay, bây giờ thì tốt rồi, hai người này đã tạo cơ hội cho cô ta.
Lưu Họa Y lên lầu thay quần áo, Lâm Thành Công đến gara lấy xe.
Hạ Vân Linh tìm quần áo giúp cô, vờ vô tình hỏi: "Họa Y, ai cũng bảo cậu hai là người rất khó gần, nhưng sao cậu hai lại thân thiết với cậu thế? Tớ cảm
thấy cậu hai rất nghe lời cậu mà"
Lưu Họa Y dừng một chút, sao cô có thể không hiểu của Hạ Vân Linh được chứ.
"Không phải đâu, những lời đồn thổi đó không đúng chút nào. Chỉ cần cậu ở cùng với Thành Công một thời gian, cậu sẽ nhận ra cách em ấy đối xử với mọi người đều như nhau."
"Vậy sao?" Hạ Vân Linh thuận miệng nói, rồi đưa cho Lưu Họa Y một chiếc váy màu tím nhạt, "Mặc cái này đi. Cái này rất đẹp."
Lưu Họa Y xua xua tay, "Thôi đi, tớ chỉ đi thăm ba thôi mà, không cần ăn mặc trang trọng như vậy."
váy.
"Ai nói thế? Cậu phải mặc thật xinh đẹp đi gặp bác trai chứ."
Lưu Họa Y cười cười, cô không cãi Hạ Vân Linh được, đành phải thay
....
"Mặc đẹp vậy à? Nếu không biết là chị đi gặp bác trai, người khác sẽ nghĩ chị đi hẹn hò với em đó." Lâm Thành Công kéo cổ áo, mỉm cười nói. "Đừng lắm lời nữa. Mau đi thôi." Lưu Họa Y trợn mắt nhìn Lâm Thành Công một cái, anh ấy nghiêng đầu, trong lòng chua xót.
rồi.
Người ta thường nói phụ nữ ăn diện là vì vui vẻ.
Chỉ cần có một ngày em ăn diện lộng lẫy vì anh, anh đã thỏa mãn lắm
Xe dừng lại trước khu chung cư. Lâm Thành Công nhảy xuống xe, khóa cửa xe. Anh ấy tựa người vào thân xe, kiêu ngạo hất cằm.
Lưu Yên Thanh nhướng mày, vô cùng buồn cười.
Cô hiểu rất rõ ý định của Lâm Thành Công, đưa chị tới đây, chị không mời em ăn một bữa cơm thì cũng phải mời em ly nước chứ?
"Nào, cậu hai nhà họ Lâm nể mặt chị vào uống một ly trà nhé.
Lâm Thành Công hớn hở đồng ý.
Ba Lưu vừa mở cửa đã thấy con gái mình dẫn theo một người đàn ông lạ
mặt quay về, ông lúng túng.
"Họa Y, cậu đây là...?"
"Ba, đây là em trai của Lâm Thành Nhân, cậu hai nhà họ Lâm, Lâm Thành Công."
Ba Lưu thầm nghĩ, đương nhiên ông biết Lâm Thành Công, mặc dù chưa
từng nhìn thấy người thật, nhưng đã từng nghe về danh tiếng của cậu hai
nhà họ Lâm.
"Ngưỡng mộ cậu hai đã lâu... tôi vẫn thường nghe nói cậu hai khôi ngô
lịch sự, hôm nay được gặp mặt, quả là không sai."
xong
"Đâu có... Bác trai quá khen rồi."
"Ba, ba đừng để ý đến em ấy, em ấy chỉ lên uống ly nước thôi, uống
sẽ đi ngay." Lưu Họa Y cầm đĩa trái cây ra, vừa ăn vừa cười nói.
"Con đó." Ba Lưu trừng mắt nhìn cô.
Lúc đầu không biết là ai, ba Lưu có chút thấp thỏm, nhưng bây giờ biết
là em chồng của con gái, ông cũng thả lỏng hơn nhiều.
"Cậu hai đừng nghe nó nói bậy. Thế này đi. Hôm nay ở lại ăn cơm tối, để Họa Y ra ngoài mua đồ nấu cơm, cậu hai biết chơi cờ chứ?"
rồi."
Lâm Thành Công gật đầu: "Bác trai gọi cháu là Thành Công là được
Ba Lưu mỉm cười hài lòng, "Thành Công, vậy lát nữa cháu chơi một ván cờ với ông già này được không?"
"Được ạ." Lâm Thành Công gật đầu.
Lưu Họa Y bưng đĩa trái cây tới, mỉm cười nhìn Lâm Thành Công, "Chẹp chẹp, cậu hai chuẩn bị cho tốt nha. Tài đánh cờ của ba tôi không phải người hạng xoàng đâu."
Lâm Thành Công nhướng mày, " Chị dâu, nếu như em thắng, chị nấu đồ
ăn một
tháng cho em nha?"
"Có tiền không?"
Lâm Thành Công xua tay.
Xì.
Lưu Họa Y trừng mắt nhìn anh rồi cầm ví tiền đi mua đồ ăn.
Ba Lưu thấy hai người khá hòa hợp với nhau, ông cười hiền từ.
Nhà họ Lâm chỉ có một cậu hai, lại còn là em trai ruột của Lâm Thành Nhân, Họa Y hòa thuận với cậu hai như vậy, xem ra cuộc sống ở nhà họ Lâm cũng không tệ.
Ông vẫn luôn lo lắng Họa Y gả qua đó bị người khác xem thường, xem ra là ông lo lắng quá nhiều rồi.
Ba Lưu lắc đầu cười cười, ông chỉ vào bàn cờ nói, "Cậu hai, tôi sẽ không nhường cậu đâu."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!