Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Ác Ma Trêu Ghẹo Tiểu Bạch Thỏ

úc Tử Lạc chuẩn bị ngất đi thì mơ hồ thấy hình ảnh của Vương Đặc Nhĩ, hắn kịp thời ôm lấy cô....

Lúc tỉnh lại cũng không biết là đã bao lâu, ngoài cửa sổ đã là một màn đêm che phủ, Singapore đêm xuống nhộn nhịp sang trọng.

Tử Lạc toan muốn bật dậy nhưng cả người vô lực, đầu ong ong đau nhức, cổ họng khô khan bụng thì đói meo.

"Tỉnh rồi sao?"

Tử Lạc nheo mắt lại nhìn phát hiện đây là phòng bệnh VIP, ngồi ở gần đó là Vương Đặc Nhĩ, hắn mặc đồ sang trọng, trên mặt là vẻ bận rộn lo âu, trên tay là xấp hồ sơ.

Xem ra trong khoảng thời gian này hắn phải bận rộn thay cho Vương Thần rồi.

"Bây giờ là mấy giờ rồi? Vương Thần thế nào?"

Cô vừa tỉnh lại đã thấy tim mình căng thẳng, thế nhưng nhìn Vương Đặc Nhĩ vẫn nhàn nhã ngồi đó khiến cô không tức giận mà thậm chí là có chút yên tâm hơn.

"Bây giờ gần tám giờ tối rồi, theo dự định của bác sĩ thì khoảng một giờ ba mươi phút nữa sẽ hoàn thành phẫu thuật!"

Tử Lạc không biết nói thế nào, nhìn kim đồng hồ từng khắc trôi qua, nghĩ đến cảnh Vương Thần đang nằm trong phòng phẫu thuật, não bộ bị người ta mổ xẻ ra mà lòng cô lại nhói đau.

Đáng lẽ, không nên giấu cô....nếu thật sự có chuyện cả đời này cô sống trong đau khổ!

"Xin lỗi, có thể giúp tôi đến phòng chờ phẫu thuật được không?"

Tử Lạc gấp rút, hai chân đã đặt xuống sàn nhà.

Vương Đặc Nhĩ nhìn lên, đặt tờ hợp đồng xuống bàn, nhẹ nhàng bước đến.

"Xin lỗi, không được! Bây giờ bổn phận của tôi là chăm sóc cho Vương thiếu phu nhân và tiểu hài tử thật khoẻ mạnh, nếu không thật uổng công sự phó thác của Vương Thần cho tôi!"

Tử Lạc cắn môi, hai chân lại đặt lên giường, trong mắt vẫn là một mảnh lo âu nhưng ít nhất cũng không còn nước mắt, gặp được Vương Thần....cô có cảm giác sự tồn tại của hắn không mong manh như mình nghĩ.

Có chút lạc quan hơn lúc đầu....

Lúc bình tĩnh lại thì trước mặt là một bàn đồ ăn, đều là những thứ dễ ăn và nhiều chất dinh dưỡng....còn có một vài viên thuốc, chắc là thuốc an thai.

Hiển nhiên bây giờ đứa trẻ trong bụng cô đã được xác định là tồn tại, bất giác đưa tay lên bụng, cô cảm thấy thật kì diệu.

Thật sự trong bụng mình có một đứa trẻ của mình và hắn, có lẽ lúc này chỉ là một viên thịt nhỏ nhưng như vậy cũng thật tốt....mẹ hi vọng con có thể làm cho cha mạnh mẽ hơn!

Hắn phải biết rằng có một sinh linh bé bỏng đáng yêu đang rất mong chờ hắn nữa.

"Ăn đi....tôi cũng có chuyện muốn hỏi, về Kathyrn."

Vương Đặc Nhĩ rất dịu dàng, không quá thân cận nhưng cũng đủ thân cận, thế nhưng hỏi về Kathyrn sao?

Tử Lạc đưa một muỗng cháo loãng vào miệng, phát hiện mình chẳng hề có vị giác, cô nhướng mày, ý bảo chuyện gì.

"Trải qua nhiêu chuyện như vậy....cô vẫn dám làm bạn với Kathyrn sao? Cô không sợ bản thân sẽ một lần nữa tổn thương sao?"

Ngữ khí của hắn có chút hờ hững nhưng Tử Lạc nghe trong đó là một sự quan tâm, nhưng cũng không dám cuồng nhiệt quá.

Tử Lạc giờ đây đã đủ trưởng thành để không vướng bận khi nhắc đến chuyện cũ, cô đặt muỗng xuống, hai mắt bình tĩnh nhẹ nhàng.

"Ngày trước, là do tôi quá ngu ngốc, anh nghĩ trải qua nhiều chuyện như vậy tôi còn có thể như trước sao? Không hề, tôi đã không dám thật lòng với Kathyrn nhưng rồi tôi cảm nhận được cô ấy cho tôi cái gọi là tình cảm thân thích....tôi biết cô ấy là thật lòng với mình!"

Vương Đặc Nhĩ cũng không đáp lại, chỉ là nghĩ muốn điều tra một chút về hoàn cảnh khi Tử Lạc và Kathyrn gặp nhau.

Chỉ là....hắn có một chút hứng thú đối với cô gái ngoại quốc đáng yêu kia.

"Vương Đặc Nhĩ....có phải anh có gì đó với Kathyrn không?"

Căn phòng rơi vào trầm mặc, hiển nhiên Vương Đặc Nhĩ rất ngạc nhiên, từ khi nào tâm tư của hắn lại có thể dễ dàng bị một nữ nhân nắm thóp.

"Cô ấy là một cô gái tốt, thật thà lại ngay thẳng, chỉ cần anh có ý tốt với Kathyrn, tôi nhất định sẽ giúp đỡ!"

"Khụ!"

Vương Đặc Nhĩ nhìn Tử Lạc vẫn tự nhiên ăn uống khiến hắn có chút ngượng ngùng, đúng là nữ nhân của Vương Thần, quá mức thẳng thắn rồi!

Hắn ngồi xích lại gần cô một chút, hai người bắt đầu trò chuyện.

Cứ như trôi qua hơn một tiếng, thật ra mục đích ban đầu của Vương Đặc Nhĩ chỉ là làm cho Tử Lạc thư giãn nhưng không ngờ cuối cùng chính bản thân mình cũng đắm chìm vô những câu chuyện đó.

Đến tận khi có người đến báo ca phẫu thuật sắp kết thúc cả hai mới sững sờ, Vương Đặc Nhĩ cười có chút ngại ngùng, còn Tử Lạc thì trừng mắt với hắn, suýt chút nữa lỡ mất thời gian rồi.

Ai nha, Vương Đặc Nhĩ cảm thấy thật bi ai, không lẽ hắn thật sự sắp có một người chị dâu bá đạo y chang Vương Thần sao!

Chỉ hi vọng con của hai người họ có thể bình thường một chút, đừng kì lạ như vậy!

"Tiểu Lạc, em ăn uống gì chưa? Theo dự tính, khoảng mười phút nữa cuộc phẫu thuật sẽ kết thúc!"

Tử Lạc bước yếu ớt đến chỗ Hàn Minh Cảnh, một tay vịn tay Vương Đặc Nhĩ, tay kia ôm nhẹ lấy bụng, có lẽ đây là bản năng của người mẹ, bảo vệ con mình bằng mọi giá....

Ánh mắt cô sáng như sao, không một giây rời khỏi biển báo "Đang Phẫu Thuật", chỉ là đã qua hơn hai mươi phút thời gian dự kiến mà đèn phòng vẫn chưa tắt.

Tay cô xoắn lại với nhau nhưng lòng vẫn vững như cột đình, cô tin hắn không dễ dàng như vậy mà biến mất.

Hàn Minh Cảnh và Vương Đặc Nhĩ cũng không thể bình tĩnh nữa, hai người đứng lên đi qua đi lại, thầm ngưỡng mộ người phụ nữ trông có vẻ yếu đuối nhưng lại mạnh mẽ vô cùng này, không biết trong lòng cô lúc này có bao nhiêu khổ sở thế nhưng lòng tin của cô thì vẫn mãi ở đó.

Tình yêu của cô cũng thật là quá lớn rồi, bây giờ họ lại cảm thấy ghen tị với Vương Thần rồi.

Đèn phòng tắt, Tử Lạc là người đầu tiên phát hiện.

Cô đứng bật dậy, ngóng trông hình bóng bước ra của bác sĩ, là anh chàng bác sĩ lúc nãy, ánh mắt anh ta mệt mỏi nhưng ánh lên niềm vui.

"Ca phẫu thuật không phải là mĩ mãn nhưng cũng có thể gọi là tốt đẹp kết thúc, qua ngày mai có thể sẽ tỉnh lại!"

Nói dứt lời cũng không ở lại lâu, liền rời đi, cùng lúc đó Hàn Minh Cảnh cũng đi theo anh ta.

Tử Lạc lúc này mới dám hít thở như người bình thường, cô cười hắt ra một hơi, nước mắt cũng không rơi nữa, chỉ là đọng lại ở đó.

Băng ca được đẩy ra, trên đầu Vương Thần quấn đầy băng trắng, nét mặt vẫn nhợt nhạt nhưng lại khiến cô cảm thấy chân thật hơn nhiều.

Nắm lấy tay hắn, vẫn là nhiệt độ ấm áp đó, trái tim nhỏ bé mới bình tĩnh lại.

---

Xin loi nha mng, ma au chui nen au phai di ngu som khong viet duoc nua hehe
Nhấn Mở Bình Luận