Tôn Khả Thiên mặc trên mình đầm dạ hội đen lấp lánh, không những không khiến cô trông già giặn hơn mà ngược lại khiến cô tựa như thiếu nữa bí ẩn mà cực kỳ quyến rũ. Chỉ khác với Lâm Nhã Kỳ, từ lúc xuất hiện Tôn Khả Thiên không hề mỉm cười, thủy chung chỉ có một biểu cảm lãnh đạm. Vô tình thay biểu cảm này cực kỳ phù hợp với kiểu cách trang điểm và bộ cánh dạ hội trên người, không khiến người nhìn cảm thấy khó chịu mà khiến cô trông giống như một nữ hoàng quyền lực.
Chỉ có loại khí chất ấy mới có đủ tư cách đứng bên cạnh chủ tịch Lôi, không phải sao?
Náo loạn cũng dần dần chìm xuống. Tất cả tiếp tục hòa mình vào bầu không khí giả tạo do chính mình tạo ra bởi chỉ có những kẻ giống nhau mới có thể đứng chung một thế giới. Tôn Khả Thiên một mình ngồi trên nghế, dường như không chú ý lắm đến xung quanh.
Để những kẻ nào muốn tìm đến cô phải tự mình lê xác đến, cô không rảnh để tự mình đi tìm chúng. Thay vì phải chạy khắp mơi tìm kiếm thì ngồi như thế này rất tốt.
- Tôn Khả Thiên, một kẻ quê mùa như cô cũng dám đặt chân đến đây sao? Xem như cô đã tự coi mình là phượng hoàng thì phải. Nhìn lại cô đi, quê mùa biết bao. Sự xuất hiện của cô là vết bẩn trong sự kiện thời trang này! Biết điều thì mau cút đi!
Kẻ đó tìm đến nhanh hơn cô tưởng. Mấy tuần không gặp cô ta vẫn vậy, bộc trực và ngu ngốc.
- Chào Lâm tiểu thư. Thứ nhất đây là do anh Thần Phong chọn giúp tôi, nếu có ý kiến gì cô có thể nói trực tiếp với anh ấy. Thứ hai, nói về bộ trang phục của Lâm tiểu thư một chút nhé, chất liệu cao cấp, cắt may cực kỳ tốt nhưng lại không toát ra được khí chất, bởi vì người mẫu đang mặc nó khí chất quá kém.
Tôn Khả Thiên nhẹ nhàng đưa tay che miệng cười mỉm, mặc kệ Lâm Nhã Kỳ đang muốn phát điên tiếp tục nói.
- À, xin lỗi Lâm tiểu thư tôi thất lễ rồi, chẳng qua vừa rồi có nghe qua vài người bàn tán nên tôi mới….
- Cô…
Tôn Khả Thiên đã thành công chọc tức Lâm Nhã Kỳ. Cô ta chỉ vào mặt Khả Thiên quát lớn, tay định giơ lên đánh cô một cái. Nhưng Tôn Khả Thiên không hề tránh né, ngược lại rất tự tin cô ta sẽ không dám xuống tay.
- Lâm tiểu thư, cô muốn làm gì? Chỗ này rất đông người, không phải là vệ sinh vắng bóng người, dù cô muốn gắp lửa bỏ tay người cũng khó. Nào, bỏ tay xuống, mỉm cười tỏ ra và hãy cố tỏ ra sang đi…
Lâm Nhã Kỳ tức giận thu tay về, hận không thể đem Tôn Khả Thiên đánh xả hận. Nếu không phải vì vội chuẩn bị cho màn trình diễn thì cô ta nhất định sẽ ngồi lại tìm mọi cách để gây khó dễ.
Tôn Khả Thiên bật cười nhẹ, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của một người phía xa đang dõi theo mình. Cho đến khi đám đông xung quanh bỗng ồn ào thì cô mới ngẩng đầu lên.
Trước mặt cô là một người cao lớn, là người ngoại quốc ăn mặc rất cao cấp. Ông ta nhìn cô và cúi đầu chào lịch sự sau đó nói vài câu nhanh thoăn thắt bằng tiếng anh.
Tôn Khả Thiên nhìn ông ta một lúc chưa rõ nên có phản ứng gì, người bên ngoài lại đang muốn xem trò cười. Trợ lý của nhà thiết kế Jenny Tôn đột nhiên tìm đến nói chuyện với Lôi phu nhân là điều bất ngờ vô cùng lớn, thế nhưng Lôi phu nhân lại không thể giao tiếp bằng tiếng anh cũng quá buồn cười đi.
Trong tiếng ồn ào xì xầm cười mỉa mai, bỗng vang lên thanh âm trầm thấp, người đàn ông xuất hiện khiến đám đông phải rẽ ra hai bên. Là chủ tịch Lôi đến giải vây cho Lôi phu nhân sao?
- Xin lỗi ngài, vợ của tôi không thể nói tiếng anh, ông có thể trao đổi trực tiếp với tôi.
Người đàn ông ngoại quốc vẫn mỉm cười ôn hòa quay sang nói chuyện với Lôi Thần Phong.
- Rất xin lỗi vì đã làm phiền Lôi phu nhân. Tôi là trợ lý của nhà thiết kế Jenny Tôn, tôi có thể mời Lôi phu nhân làm verdet trình diễn bộ sưu tập của chúng tôi được không. Do có một tai nạn nhỏ nên người mẫu của chúng tôi không thể tiếp tục trình diễn, tôi nhận thấy khí chất trên người Lôi phu nhân hoàn toàn phù hợp để trình diễn bộ trang phục đó.
Đám đông lại tiếp tục ồ lên, là do bị những lời của ông ta nói dọa cho bất ngờ. Ai mà không biết nhà thiết kế Jenny Tôn cực kỳ khó tính, phải may mắn thế nào mới được trình diễn bộ trang phục ấy chứ. Chỉ có điều vị Lôi phu nhân này có lẽ nãy giờ vẫn không hiểu chút gì.
Còn Lôi Thần Phong khẽ hướng mắt về Tôn Khả Thiên, ánh mắt thập phần khó đoán. Chắc có lẽ trong lòng anh đang không hiểu được vì sao một kẻ quê mùa xuất thân từ cô nhi viện lại có thể toát ra khí chất ấy, ngay cả nhà thiết nổi tiếng cũng có thể nhìn trúng.
- Cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng tôi không phải người mẫu.
Thanh âm nhỏ vang lên đủ khiến sự ồn ào xung quanh chấm dứt. Lôi phu nhân không chỉ có thể giao tiếp mà ngữ điệu cực kỳ chuẩn. Nếu không phải trực tiếp nhìn thấy thì sẽ nghĩ đây là cuộc hội hoại của hai người bản ngữ.
- Lôi phu nhân, xin người an tâm, nhà thiết kế Jenny Tôn của chúng tôi quan tâm nhất chính là khí chất, chứ không phải những thứ khác.
- Mặc dù rất có hững thú với đề nghị của quý ngài nhưng rất tiếc quyền quyết định không nằm ở phía tôi.
Tôn Khả Thiên khẽ liếc nhẹ về phía người đàn ông bên cạnh. Chẳng phải anh ta nhắc nhở cô tuyệt đối không được gây chuyện hay sao, vậy thì đơn giản thôi thảy hòn đá nóng qua tay để tự anh ta giải quyết vậy.
Mọi người đổ dồn sự chú ý về phía Lôi Thần Phong, chăm chú quan sát từng nét cử chỉ trên mặt. Nếu quả thực Lôi phu nhân đồng ý trình diễn bộ trang phục của nhà thiết kế Jenny Tôn thì hôm nay không chỉ là màn đối đầu của hai nữ hoàng đầu ngành thiết kế mà còn là cuộc đối đầu giữa vợ và người tình cũ của ông chủ tập đoàn lớn nhất nước.
- Có vẻ như vợ tôi cô ấy rất hứng thú, vậy nên tôi sẽ chiều theo ý cô ấy vậy.
Bỏ mặc mọi ánh nhìn của mọi người, Tôn Khả Thiên bước đi theo sự hướng dẫn của người kia, dần dần biến mất sau cánh cửa nhỏ.
Buổi diễn bắt đầu, trên sàn catwalk Lâm Vũ Kỳ với thân hình bốc lửa trình diễn chính bộ đồ khi lúc đầu cô ta mặc khi bước vào. Cô ta đóng vai một thiên sứ, trên môi luôn vẽ ra nụ cười niềm nở nhất, câu dẫn ánh nhìn của biết bao kẻ ngồi dưới.
Trái ngược với bộ sưu tập của Lâm Nhã Kỳ, với tông chủ đạo đa phần là đen thì bộ sưu tập của Jenny Tôn mang một sắc thái hơi trầm và bí ẩn. Tôn Khả Thiên bước ra trong tiếng nhạc bán cổ điển khiến tất cả im bặt, không phải không đẹp, không phải không tuyệt vời mà là họ chỉ muốn lặng im theo dõi.
Nếu ví Lâm Nhã Kỳ như một thiên sứ thì Tôn Khả Thiên chính là một nàng tiên hắc ám, từ khí chất cho đến ánh mắt lạnh toát lên vẻ mơ hồ không chân thực.
Hai màn biểu diễn vừa kết thúc, bây giờ đến phần cuối cùng của buổi lễ, là buổi bán đấu giá hai bộ trang phục do hai verdelt trình diễn. Tất cả số tiền đấu giá sẽ được quyên góp vào quỹ từ thiện nhằm xây dựng bệnh viện dành cho người nghèo.
Mọi người bên dưới vô cùng hào hứng, chuẩn bị sẵn tâm thế xem cuộc chiến nảy lửa giữa hai phe. Một bên là Jenny Tôn còn một bên là Lâm Nhã Kỳ, mặt khác cũng là cuộc đấu giữa Lôi phu nhân và Lâm Nhã Kỳ.
Mọi ánh mắt đang đổ dồn về hai nhân vật sáng nhất sân khấu. Thế nhưng khi cuộc đấu giá sắp bắt đầu thì Tôn Khả Thiên đột ngột bước xuống. Cũng không thể trách cô vì ban đầu cô chỉ đồng ý trình diễn bộ trang phục ấy chứ không phải đồng ý đứng ở vị trí này, một vị trí khiến cô cảm giác không thoải mái.
Cô bước xuống ngồi bên cạnh Lôi Thần Phong, lạnh lùng và kiêu sa giống như một nữ hoàng. Chỉ có từ vị trí này Tôn Khả Thiên mới có thể trực diện đối đầu với Lâm Nhã Kỳ, để có thể nhìn rõ tất cả biểu cảm sắp tới đây của cô ta.
- Giá khởi điểm của cả hai bộ trang phục đều là 10.000 USD, và buổi đấu giá được bắt đầu.
- 15.000 USD cho bộ thiên thần trắng.
- 30.000 USD cho Thiên thần trắng.
Vừa khởi điểm giá của Thiên thần trắng đã tăng gấp ba. Mọi người lại hướng ánh mắt về phía Lôi Thần Phong, liệu chủ tịch Lôi lần này có ra mặt bảo vệ danh dự cho Lôi phu nhân không? Thế nhưng trái lại với sự mong đợi của mọi người Lôi Thần Phong so với lúc đầu dường như không có chút khác biệt.
Lâm Nhã Kỳ mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt kiêu ngạo nhìn thẳng về phía Tôn Khả Thiên, tựa như muốn khẳng định rằng mình chắc chắn sẽ giành chiến thắng. Thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ thỏa mối hận trong cô ta.
- Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Lâm Nhã Kỳ tôi, thế nhưng tâm sức mà nhà thiết kế Jenny Ton và Tôn… à Lôi phu nhân bỏ ra nên Lâm thị quyết định mua lại bộ Ký ức đen với giá 20.000 USD.
Lâm Nhã Kỳ không muốn thắng mà còn phải hạ gục đối thủ toàn diện. Nếu bộ Ký ức đen được Lâm gia mua lại thì với giá ấy chính là sự sỉ nhục lớn nhất cho đối thủ.
- Lâm tiểu thư đúng là có tấm lòng lương thiện. Vậy đi, tôi mua bộ Thiên thần trắng với giá 50.000 USD.
Tiếng nói vừa dứt khiến cả hội trường ồ lớn. Người vừa lên tiếng là thiếu gia Tống thị Tống Việt Trì
- Nhưng với điều kiện Lôi phu nhân phải mặc bộ trang phục Thiên thần trắng ấy trình diễn một lần nữa.
Tôn Khả Thiên tựa tiếu phi tiếu, chắc hẳn tên Tống Việt Trì này muốn cấu kết với Lâm Nhã Kỳ muốn chà đạp danh dự của cô ngay tại sàn diễn này. Nếu cô mặc bộ Thiên thần trắng lại chẳng phải sẽ bị kẻ khác đàm tiếu mỉa mai cô mặc lại quần áo bỏ đi của Lâm Nhã Kỳ hay sao. Thế nhưng cô lại càng muốn biết Lôi Thần Phong sẽ phản ứng thế nào. Cô hiện tại đang mang danh phận Lôi phu nhân, nếu danh dự của cô bị tổn hại một thì Lôi Thần Phong bị tổn hại mười.
Không chỉ một mình Tôn Khả Thiên mà tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Lôi Thần Phong. Con ngươi của anh đen thẫm, dường như không để người ta đọc được chút ý tứ gì trong đó.
Lôi Thần Phong đứng dậy, toàn thân âu phục tỏa ra khí chất bức người hường về phía Tôn Khả Thiên cất lời.
- Nếu em thích có thể tự mình ra giá. Bao nhiêu cũng được.
Sau đó lại ghé vào sát tai Tôn Khả Thiên nói nhỏ.
- Hãy để tôi xem bản lĩnh của cô lớn đến đâu.
Hành động này lọt vào mắt kẻ khác vô tình lại nhầm tưởng thành cử chỉ thâm mật, càng khiến những nữ nhân khác trong khán phòng thập phần ganh tị. Đặc biệt là Lâm Nhã Kỳ.
- Thần Phong à, nếu đây là một hoạt động từ thiện thì nên để những đứa trẻ ở cô nhi viện quyết định. Gửi mẫu thiết kế của Thiên thần trắng và Ký ức đen đến tất cả cô nhi viện trong thành phố, với mỗi phiếu bình chọn cho Ký ức đen Lôi thị sẽ bỏ ra 1000 USD. Anh thấy có được không?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!