Hoắc Minh vẫn chưa dừng lại, ông ta muốn từ phương hướng khác đoạt chút lợi ích cho bản thân, nhưng ông ta lại phát hiện tiếng nói của ông ta bây giờ không còn được xem trọng nữa.
Ai cũng biết rằng không thể dựa vào ông ta được nữa, những người từng làm bạn với ông ta giờ đều trở nên lạnh nhạt và xa cách.
Hoáắc Minh biết rằng tất cả những điều này là do sự đàn áp gần đây của con trai mình, điều này tương phản rõ rệt với khí chất oai phong lẫm liệt trước đây của ông ta.
Hoắc Minh vì vậy giận dữ không thôi.
Toà nhà tổng thống, trong phòng làm việc của Hiên Viên Thần, Hoắc Kỳ Ngang đang ngồi ở phía đối diện, hai người bình tĩnh nói chuyện.
“Tôi tán thành kế hoạch của cậu, tuy sẽ có tổn thất nhưng mà lực lượng trấn áp tuyệt đối không được yếu. “Hiên Viên Thần trầm thấp nói.
“Tôi có một yêu cầu. “Hoắc Kỳ Ngang nói với anh.
*Nói đi!”Hiên Viên Thần nhìn sang.
“Sau khi chuyện này xong xuôi, xin ngài cho phép tôi được từ chức.” Hoắc Kỳ Ngang bình tĩnh nói.
Hiên Viên Thần có chút kinh ngạc: “Tại sao lại muốn từ chức?”
“Tôi cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.”
“Được, xong chuyện này, tôi sẽ cho cậu nghỉ phép năm, nhưng tôi không đồng ý với việc cậu từ chức.” Giọng nói của Hiên Viên Thần đầy trần định.
Hoắc Kỳ Ngang giương mắt nhìn người đàn cao quý nhất nước này: “Tại sao?”
Hiên Viên Thần nhướng mày, cười nói: “Bởi vì cậu rất thích hợp làm phó tổng thống nước chúng ta.”
“Nhưng đáng lẽ tôi không nên ở vị trí này.” Hoắc Kỳ Ngang lắc đầu.
Hiên Viên Thần đứng dậy, vỗ vai anh, đáp lại lời anh như một người anh trai: “Kỳ Ngang, ở vị trí của tôi cô đơn lắm, rất hiếm khi có một người bạn hiểu tôi. Tôi hy vọng rằng, về sau ở đất nước này, cậu và tôi có thể cùng nhau chiến đấu, cùng nhau cố găng.”
Hoắc Kỳ Ngang lúc này cảm giác được một sứ mệnh lớn lao, anh nhẹ nhàng gật đầu.
Có lẽ sau khi giải quyết xong chuyện trong tay này, anh sẽ bị mắng rất nhiều, nhưng chỉ cần cây ngay không sợ chết đứng, anh có thể chịu đựng tất cả những điều này.
Ở đất nước này, một số cuộc điều tra bí mật đã được tiến hành, nhưng những người bị điều tra vẫn chưa phát hiện ra, họ vẫn đang lợi dụng quyền lực để phục vụ cho việc hưởng thụ cuộc sống phung phí, xa hoa của họ.
Chớp mắt đã một tuần trôi qua, Kỷ An Tâm đang ở trong phòng làm việc, Trầm Duệ cầm một bó hoa từ bên ngoài cửa bước vào.
“An Tâm, thực xin lỗi, chuyến công tác này đột nhiên kéo dài thời gian hơn nên, bây giờ anh mới về.” Trầm Duệ nói xong, đưa hoa đến trước mặt cô: “Em nhận lấy đi.”
Kỷ An Tâm ngắng đầu cười nói: “Anh không cần phải như vậy, em cũng đâu có trách anh, công việc quan trong hơn mà.”
“Công ty em xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh không thể giúp em chút nào, lương tâm anh cắn rứt.” Thần Duệ nghiêm túc nói Kỷ An Tâm bảo Tưởng Nguyệt rót một tách trà đem vào, cô tò mò hỏi: “Anh đi công tác có gặp chuyện gì thú vị không? Hay là có gặp cô gái nào khiến tim anh loạn nhịp không?”
Trầm Duệ cười khổ: “Em lại nữa rồi.”
Kỷ An Tâm nghiêm túc nhìn anh: “Em rất nghiêm túc đấy, em hy vọng anh có thể gặp một cô gái tốt hơn.”
Ánh mắt Trầm Duệ rơi vào trên người cô, anh khẽ thở dài: “Có phải anh lại khiến em áp lực rồi không?”
Kỷ An Tâm lắc đầu: “Là do em lo lắng cho anh.”
Trầm Duệ nhìn sang: “Gần đây em có gặp anh ta không?”
Khuôn mặt của Kỷ An Tâm đơ ra trong vài giây, sau đó cô cười cười nói: “Tại sao anh lại hỏi như vậy?”
“Chuyện của công ty của em đăng lên báo rồi, anh ta không thể không nhìn thấy, hẳn là cũng biết em đã xảy ra chuyện, anh ta có sang giúp em không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!