Kỷ An Tâm cũng có chút mệt mỏi, quay qua người đàn ông đang chống taynhìn con gái mê man nói: “Ngủ thôi, muộn rồi.”
“Em đi ngủ trước đi, lát nữa anh ngủ.” Hoắc Kỳ Ngang vẫn không ngủ được.
Kỷ An Tâm chớp mắt, cảm thấy cơn buồn ngủ tấn công, cô nhắm mắt đi ngủ.
Hoắc Kỳ Ngang trông hai mẹ con, nhất là bây giờ lại đối mặt với con gái của mình, cứ nhìn cô bé như vậy, cảm thấy cả đêm không muốn ngủ.
Sáng sớm.
Khi Hoắc Kỳ Ngang còn đang ngáu ngủ, anh cảm thấy một cục thịt nhỏ đột nhiên lao vào trong lòng mình, khi anh mở mắt ra thì đã thấy một khuôn mặt nhỏ đang mỉm cười nhào tới gần.
“Daddy… dậy thôi!”
Trông thấy một cô bé non nót dễ thương với mái tóc dài, Hoắc Kỳ Ngang lập tức ôm cô vào lòng, hôn lên đầu nhỏ của cô: “Hiểu Hiểu dậy rồi sao.”
Kỷ An Tâm đã vệ sinh cá nhân sạch sẽ, chống nạng nói với cô bé trên giường: “Thôi, để daddy con ngủ một lát, con xuống nhà chơi trước đi.”
“Không, con muốn ngủ với Daddy.” Cô nhóc lập tức lên giường ôm chặt lấy ba mình.
Hoắc Kỳ Ngang hạnh phúc ôm con gái hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, anh nóng lòng muốn bù lại khoảng thời gian vắng mặt.
Kỷ An Tâm bắt lực nhìn hai ba con họ: “Dậy đi! Lý Thụy sẽ mang bữa sáng đến đây.”
Kỷ An Tâm đến đại sảnh nhỏ trên lầu 2 nghỉ ngơi, chờ ăn sáng.
Cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người đàn ông từ phòng ngủ chính, và giọng con gái cười lớn, quả nhiên mối quan hệ huyết thống giữa hai người ba và con gái, đã khiến họ trở nên thân thiết ngay lập tức.
Kỷ An Tâm bắt giác nhoẻn cười, hiện tại cô vẫn có chút lo lắng, Hoắc Minh biết sự tồn tại của con gái mình, ông ta sẽ nghĩ như thế nào?
Liệu có nhận con gái mình không?
Có điều, Hoắc Minh bay giờ đã không còn là trên đỉnh cao quyền lực như 5 năm trước nữa, đảng của ông ta không còn nắm quyền, đồng nghĩa với việc ông ta sẽ sớm rời khỏi nghị viện.
Hoắc Kỳ Ngang đang chơi đùa với con gái thì điện thoại của anh vang lên, anh ôm cô bé vào lòng, cười với cô rồi suyt một tiếng: “Daddy nghe điện thoại đã nhé.”
Cô gật đầu và im lặng phối hợp.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn người gọi, vẻ mặt hơi căng thẳng, nhác máy: “Alo, ba.”
“Kỳ Ngang, trưa về nhà một chuyến đi.” Giọng nói của Hoắc Minh truyền đến.
Hoắc Kỳ Ngang đáp: “Để con xem sao đã.”
“Kết quả của ba có rồi, ba phải đi một năm, ngày mai ba đi rồi, con không tới tiễn sao?” Hoắc Minh khổ sở thở dài.”
“Được rồi, con sẽ về.” Hoắc Kỳ Ngang đã hứa với ông.
“Được rồi, con về rồi tính” Hoắc Minh rốt cuộc không có gì để nói, cúp điện thoại trước.
Thấy anh đặt điện thoại sang một bên, cô bé lập tức chớp mắt tò mò hỏi: “Daddy, điện thoại của ai ạ!”
“Ừm… của ông nội.” Hoắc Kỳ Ngang đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Là ba của daddy, là ông nội của con.”
“Con có ông nội sao? Con có thể gặp ông được không?” Cô bé hỏi với vẻ mong đợi, vì ở trường có nhiều bạn nhỏ được ông nội đưa đón, nên cô bé rất tò mò không biết ông nội là người như thế nào.
Hoắc Kỳ Ngang khẽ thở dài một tiếng, ngày mai ba anh vào rồi, thời gian một năm, nói dài cũng không dài, nói ngăn cũng không ngắn, có nên cho ông gặp cháu gái không?
Có điều, Hoắc Kỳ Ngang vẫn phải nhận được sự đồng ý của Kỷ An Tâm về vấn đề này, nếu Kỷ An Tâm không muốn, anh sẽ không đưa Hiểu Hiểu về nhà.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!