Trang Noãn Noãn có chút sững sờ, cô chớp chớp mắt, cuối cùng không nhịn được tò mò hỏi: “Chu tổng, anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc ông chủ lớn phía trên của chúng ta là ai không?”
Mặt của Chu Đào có chút cứng đò lại, anh lắc đầu nói: “Tôi không thể nói, cô chỉ cần biết người đó luôn ủng hộ nhóm nhạc chúng ta, không có người đó sẽ không có cô ngày hôm nay, cô không thể để cho người đó thất vọng.”
“Anh cứ nói cho tôi biết đi mà! Người đó đã luôn ủng hộ tôi, tôi nên tìm cơ hội để nói lời cảm ơn.” Trang Noãn Noãn thực sự muốn biết người đứng sau là ai.
“Trang Noãn Noãn, chỉ cần cô cố gắng làm cho tốt chính mình, thì đã trả ơn cho người đó rồi.” Chu Đào nói xong bèn xoay người rời đỉ.
Trang Noãn Noãn ngồi im tại chỗ, đầu óc có chút trống rỗng, trong đầu như có một bóng đen mờ mịt, trong bóng đen kia chính là nhân vật lớn mà Chu Đào nhắc đến suốt ba năm qua, người thần bí đó chưa bao giờ để lộ ra thân phận của mình.
Chu Đào không bao giờ nói cho cô biết người đó là nam hay nữ, cao hay gây, làm nghề nghiệp gì, vì vậy, người này đối với cô mà nói là một cái bóng mơ hồ.
Cô nghĩ nếu có cơ hội biết được người đó là ai, cô nhất định sẽ cảm ơn người đó, vì ba năm qua người đó đã rất chăm sóc cô, lần nào Chu Đào cũng nhắc đến người đó.
Giống như lần trước cô ích kỷ phát hành bài hát vậy, anh cũng là rất khoan hồng đại lượng tha thứ cho cô, không truy cứu trách nhiệm.
Trang Noãn Noãn nhớ đến sẽ lên biểu diễn ở buổi khai trương khách sạn của Kiều Mộ Trạch, cô cảm giác có một loại áp lực vô hình.
Sau khi cô bước ra, Lam Sơ Niệm kéo cô để cùng luyện hát, nhưng lần biểu diễn này là vào thứ năm, cho nên thời gian của họ sẽ rất ít.
Ý của Chu Đào là bài hát lần này họ lên biểu diễn là bài hát chủ đề của album mới.
Buổi chiều, trong phòng luyện tập, Diệp Mạn Ni khua tay, đang nói ra ý kiến của cô ta. Cô ta cảm thấy vũ đạo trước đây có chút vấn đề, cô ta muốn thay đổi lại.
Bởi vì lần này là nhảy cho Kiều Mộc Trạch xem, bởi vì anh chắc chắn sẽ ở dưới sân khấu, chọn lọc ra cần thận những chỗ mà trước đây còn làm chưa tốt.
“Thời gian đã rất gấp rồi, chúng ta không còn thời gian đâu.”
Lam Sơ Niệm nhíu mày.
“Lần này, tôi cảm thấy nên với xuất hiện ra sân khấu với điệu múa cột.” Diệp Mạn Ni đã từng múa cột một thời gian dài trong quán ba, cho nên cô ta sẽ là người thích hợp nhát.
Lam Sơ Niệm nhìn chằm chằm một lúc: “Cậu chắc chứ?”
“Rất chắc chắn, những nhóm nhạc nữ bây giờ có nhóm nhạc nào mà không đi theo phong cách gợi cảm đâu? Chúng ta mà mãi nhảy theo phòng cách truyền thống thì các cậu cũng biết rồi đấy, sớm muộn gì cũng lỗi thời thôi.”
“Mình đồng ý.” Lâm Thiền giơ tay.
Trang Noãn Noãn nhíu mày, cô thực sự không thích quá cuồng dã, chứ đừng nói là điệu gợi cảm, huống hồ còn nhảy ở trước mặt Kiều Mộ Trạch, cô nghĩ thôi cũng đỏ cả mặt.
“Sơ Niệm, cậu không muốn đột phá sao? Mình thấy chúng ta nên thử một chút chắc chắn sẽ có phản hồi tốt đó.”
Trong mắt của Lam Sơ Niệm cũng không có thành kiến bài xích múa cột, dù sao cũng chỉ là một loại hình thức của vũ đạo, giữ một thái độ tôn trọng, cô nuốt nước bọt nói: “Có thể thử.”
Trang Noãn Noãn hít thở sâu, chỉ nói: “Được, cứ theo lời cậu nói đỉ.”
“Mình biên tập vũ đạo, ngày mai bắt đầu tập luyện.” Diệp Mạn Ni điều khiển vị trí chủ đạo.
Sáng hôm sau, Diệp Mạn Ni biên một điệu nhảy, còn ở trong phòng luyện tập cũng chuẩn bị xong bốn người để múa cột, vì bài hát chủ đề của bọn họ là một bài hát thanh xuân với giai điệu khá bạo, cũng thích hợp với phương thức thể hiện của vũ đạo này.
Nỗi bật nhất ở điệu nhảy này đó là Diệp Mạn Ni và Lâm Thiền, bởi vì họ đứng ở vị trí trung tâm, mà Lam Sơ Niệm và Trang Noãn Noãn chỉ là một phần nhỏ, có chút đơn giản.
Trang Noãn Noãn cũng nhìn thấu được tâm cơ của Diệp Mạn Ni, lí do cô ta muốn biên lại vũ đạo, đó chính là vì sự nổi tiếng của cô ta, cô ta cũng muốn tranh giành lấy danh tiếng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!