Kiều Mộ Trạch vẫn như vậy, một lời cũng nói bế cô vào phòng, đây là căn phòng tư nhân thuộc về anh, anh để cô ở sofa, liền nhanh chóng đi lấy hộp thuốc.
Bởi vì anh ngửi thấy mùi máu trên người cô, chân của cô chắc là chảy máu rồi.
Trang Noãn Noãn nằm ở sofa, cô chỉ cảm thấy đầu mình rất đau, không biết là vừa nãy bị ngã, đầu cô đạp xuống đất hay là vì cái gì, tóm lại ý thức của cô không tỉnh táo lắm.
Kiều Mộ Trạch cầm hộp thuốc đi đến, ngồi trước mặt cô, đưa tay cởi giày bên chân trái của cô ra, khi anh cởi ra, cô cảm thấy một cơn đau dữ dội, khiến cô rên lên một tiếng, Kiều Mộ Trạch cởi tất của cô ra, liền thấy trên chiếc tất màu trắng cô mang toàn bộ đều là vết máu.
Trong mắt anh, một bên chân của cô toàn là máu khiến cho anh hơi sốc.
Trang Noãn Noãn chống tay lên nhìn một cái, thì liền thấychoáng váng, cô thấy hơi chóng mặt.
Anh nhíu chặt mày, cơi tất của cô ra, dùng nước khử trùng nhỏ lên bông gòn, lau cho cô, đồng thời, tìm trung tâm của vết thương dưới bàn chân.
ý Tuy rằng vết thương không to, bởi vì là ở bàn chân nên mỗi lần cô dùng sức, đều khiến cho vết thương chảy máu nhiều hơn.
Nghĩ đến lúc nãy khi ở trên sân khâu cô nhảy không hè để ý gì cả, không chảy máu mới lạ.
Kiều Mộ Trạch vừa giúp cô xử lí vết thương vừa ngẳắng đầu trừng cô một cái, nhưng không giận dữ nói: “Bàn chân này có phải cô không muốn nữa đúng không?”
“Muốn chứ!” Trang Noãn Noãn có chút giận dỗi trả lời.
“Muốn mà còn lên sân khấu?” Kiều Mộ Trạch nghĩ đến việc mình cho cô một cơ hội nhưng lại bị cô từ chối.
Trang Noãn Noãn không nói được gì, chỉ khi nước khử trùng lau vào vết thương, cô mới kêu lên một tiếng, hít sâu mấy cái, đến hơi thở cũng gấp gáp.
“Rất đau sao?” Kiều Mộ Trạch hỏi.
“Anh nói xem?” Trang Noãn Noãn cắn môi, cô lúc này, trên mặt đang có lớp trang điểm, đôi mắt nhìn anh một cách mượt mà, như một hồ li tinh trong rừng sâu.
Kiều Mộ Trạch chạm mắt cô, cơ thể anh như thắt lại, tim như bị một sức mạnh đập vào.
Cho dù gặp cô không quá hai lần, nhưng mà anh đã âm thầm theo dõi cô suốt ba năm, cho nên cô gái này đối với anh mà nói, tồn tại có một ý nghĩa đặc biệt.
“Có cần tôi nhẹ tay một chút không?” Kiều Mộ Trạch hỏi lại một lần nữa.
Trang Noãn Noãn cắn môi nghĩ, còn cần nói sao? Nhưng bàn chân thực sự rất đâu, cô gật đầu.
Kiều Mộ Trạch liền rất nhẹ nhàng giúp cô lau đi vết máu, lấy băng gạt dán vào bàn chân nhỏ bé như ngọc của cô, sau khi làm xong, anh giúp cô xử lí đôi giày và tắt, trực tiếp vất một đôi tất mềm mại trước mặt cô và cảnh cáo: “Tạm thời cứ nằm xuống, đừng động đậy”.
Lúc này toàn thân Trang Noãn Noãn đã không còn sức lực, cô gật đầu, nằm trên sofa không dám động đậy lung tung.
Nhưng trong lòng của cô lại rất bất lực, tại sao người cứu cô lại là anh? Không thể là người khác sao? Cô thật sự không muốn nợ anh ân tình.
Lam Sơ Niệm bị kéo Lam Thiên Hạo kéo đi một đoạn dài cuối cùng cũng vào thang máy, lúc này, anh đã kéo cô vào phòng của anh.
Gương mặt Lam Sơ Niệm căng thẳng, giống như một đứa trẻ làm sai điều gì, đang đợi một đống lời giáo huấn từ người lớn.
Lam Thiên Hạo thực sự rất tức giận nhìn cô: “Có phải anh quá dung túng em rồi không, đến điệu này mà em cũng dám nhảy?”
Lam Sơ Niệm liền chớp mắt, nói nhỏ: “Cũng không có gì mà anh.”
“Người khác nhảy thì anh không quan tâm, nhưng em là em gái của anh, anh không cho phép em nhảy.” Lam Thiên Hạo nghiêm túc cảnh cáo.
“Tại sao, công việc này của em thật sự là cần thử các loại vũ đạo! Hơn nữa, động tác cũng là rất bình thường mà.” Lam Sơ Niệm vẫn thanh minh cho bản thân.
Lam Thiên Hạo thấy cô vẫn cứng miệng, mím môi tức giận mắng: “Vừa nãy nếu người ngã xuống là em, vậy phải làm sao? Xảy ra chuyện gì thì anh phải nói với ba mẹ thế nào đây?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!