“Cậu… cậu nhìn gì đấy?” Bùi Nguyệt Hoàng lắp bắp.
Lam Thiên Thần tháy cô xấu hổ, anh nheo mắt lại, cong lên một nụ cười đẹp rạng ngời: “Bà chủ, ngày mai gặp lại.”
Nói xong, anh thu lại cánh tay, xoay người, đút tay vào túi, ung dung đi về phía cửa. Bùi Nguyệt Hoàng khẽ trợn trừng mắt, từ đầu đến cuối cô đã đồng ý cho anh đến làm việc đâu chứ?
Một lúc sau, Hứa Mẫn mượn cớ thu dọn ly cà phê đi vào, thấy bà chủ đang đứng trước cửa sổ sát đất trầm tư suy nghĩ, cô mỉm cười hỏi: “Bùi tổng, Lam nhị thiếu gia tìm chị có việc gì sao?”
“Cậu ấy muốn đến công ty chúng ta làm việc.” Bùi Nguyệt Hoàng thở dài, không hiểu sao lại có chút bắt lực.
“Cái gì? Anh ấy muốn đến công ty chúng ta làm việc sao?
Bộ phận nào vậy ạ?” Hứa Mẫn nghe vậy thì hào hứng hỏi.
“Bộ phận pháp lý.” Bùi Nguyệt Hoàng nhìn về phía xa, cảm thấy có chút đau đầu.
“Trời ạ! Lam nhị thiếu chắc chắn là đến vì Bùi tổng đấy.”
Hứa Mẫn kích động nói, cô vừa lau bàn vừa cười nị tổng, Lam nhị thiếu thật sự là mê đắm mê đuối cị chị mà cam tâm tình nguyện đến công ty của chị làm một cố vấn pháp lý.”
Bùi Nguyệt Hoàng đang đau đầu, nghe Hứa Mẫn nói vậy, cô quay đầu trừng mắt nhìn qua: “Em bớt nói vài câu đi, có lẽ cậu ấy chỉ là quá rãnh rỗi nên nhàm chán thôi.”
Hứa Mẫn lập tức ngậm miệng lại, không dám tiếp tục nói nữa. Vì cùng là phụ nữ nên cô có thể hiểu được tâm trạng của bà chủ lúc này, được một người đàn ông kém mình ba tuổi theo đuổi, trong lòng bà chủ không chỉ vui mà còn có những lo lắng, băn khoăn. Hơn nữa, chồng tương lai của chị ấy còn phải chịu ở rễ.
Bùi Nguyệt Hoàng ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không biết trong lòng cô đang nghĩ gì, khẽ nhíu mày.
Sau khi Hứa Mẫn đầy cửa đi ra, trong phòng chỉ còn lại một mình cô, lông mày cô khẽ giản ra, đôi môi đỏ mọng khẽ nhéch lên ý cười, ngón tay mảnh khảnh đặt nhẹ lên môi, khó có thể ngăn được ý cười nơi khóe miệng, cười càng lúc càng hạnh phúc.
Trong trại giam, Ngưu Đức và Lưu Bảo Năng bị giam cùng nhau, hai người là chủ mưu, còn có một số người liên quan thì ở trong một phòng giam khác.
“Tôi nhất định phải khiến cho bọn nhóc ranh khốn kiếp đó phải trả giá.” Ngưu Đức hung dữ nói với Lưu Bảo Năng.
“Nếu không có cậu ta, hiện tại chúng ta đã cầm tiền cao chạy xa bay ra nước ngoài rồi, sao có thể ngồi xổm ở chỗ này? Cũng không biết sẽ bị kết án bao nhiêu năm nữa đây!” Lúc này Lưu Bảo Năng hận không thể giết chét Hình Nhất Phàm.
“Tôi còn để lại một tắm thẻ. Trong thẻ có mười vạn. Dù sao tôi cũng không còn mạng để dùng nữa, cũng không có con cái hay người nhà gì. Mười vạn đó sẽ dùng để mua cái mạng chó của thằng nhóc thối đó. Hừ!” Ngưu Đức nghiền răng nói, dường như đây là cách duy nhát để ông ta xả giận.
Lưu Bảo Năng ngay lập tức nghiêng sang, nói nhỏ: “Thế ông định làm sao?”
“Khi nào em trai của tôi đến thăm tôi, tôi sẽ thổi ra chút tiếng gió. Nếu ai giết được thằng nhóc đó thì có thể đến gặp tôi đòi tiền công, số tiền đó của tôi sẽ thuộc về người đó.”
Lưu Bảo Năng nghĩ đến việc Hình Nhất Phàm dễ như trở bàn tay phá vỡ giấc mộng đẹp của ông ta, tống ông ta vào tù, ông ta đương nhiên rất tán thành ý kiến của Ngưu Đức.
“Được! Tôi ủng hộ ông giết chết cậu ta. Người tôi hận nhất bây giờ chính là cậu ta. Nếu không có anh ta, chúng ta có thể có kết cục thảm hại này sao?”
Ngưu Đức không cần bị kích cũng đã nảy sinh ý định giết người, bây giờ ông ta đã mắt trắng không còn gì cả, lại đang phải đối mặt với án xét xử vô thời hạn, ông ta chỉ muốn xả cơn tức này ra.
Bạch Hạ ở nhà đã hoàn thành xong công việc, cô eo mỏi chân tê đứng dậy, đi ra ban công hít thở một chút khí trời.
Cô chợt nhớ ra vẫn chưa đón Đoá Đoá trỏ về, ngày mai cô nhất định sẽ rút ra thời gian đi đón hai mèo nhỏ về nhà.
Trời đã về chiều, mây mù dày đặc phía xa bay bay, buổi đêm đông mạnh mẽ kéo đến, bỗng Bạch Hạ thấy trong lòng trồng rỗng.
Cô bước vào phòng khách, cầm điện thoại di động gọi cho Hình Nhất Phàm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!