Diệp Giai Mị nói với ông ta: “Anh đi đi! Nhất thời bọn nhỏ chưa chấp nhận được sự tồn tại của anh.”
Nội tâm của Hồ Thắng bị đả kích, nhưng lời của Diệp Giai Mị làm cho ông ta vẫn phải đứng lên nói: “Vậy anh về trước đây, vị đó ở nhà anh đã gọi máy cuộc điện thoại cho anh rồi.”
Trong lòng Diệp Giai Mị nghẹn lại một chút, bây giờ: tiền tài bà ta không có, còn mang theo hai đứa con, mà Hồ Thắng lại là người có gia đình, bà ta lại quên mắt chuyện này.
“Nhanh đi về đi! Bọn trẻ không cần anh quản.” Diệp Giai Mị hung hãn nói.
Hồ Thắng đương nhiên là muốn nhận lại đôi trai gái này, bởi vì vợ của ông ta không có con cái, vậy nên, ông ta cũng chỉ có hai đứa con này.
Hồ Thắng vừa đi, Bạch Oánh liền ôm Diệp Giai Mị khóc: “Mẹ, con muốn ba, con muốn trở về bên cạnh ba, con không muốn người đàn ông này làm ba con.” Trong lòng Diệp Giai Mị đau giống như là bị kim châm vậy, cỡ nào bà ta hy vọng đứa trẻ là con của Bạch Thế Trạch! Như vậy cho dù bà ta ngoại tình bị phát hiện, thì bọn trẻ cũng có một chỗ dựa vững chắc, bây giờ, bà ta bị đuổi ra ngoài, bọn nhỏ cũng không còn bắt kỳ quan hệ gì với Bạch Thế Trạch nữa rồi.
“Tại sao con lại không phải là con gái ruột của ba chứ, tại sao con với anh không phải là con ruột của ba, tại sao mẹ lại cùng với người khác sinh ra bọn con, con hận người đàn ông đấy!” Bạch Oánh vô cùng chán ghét hét lên.
Trong đầu óc của Diệp Giai Mị trống rỗng, cuối cùng cũng biết được những năm này, bà ta đã phạm phải sai lầm to lớn như nào.
Xe thể thao của Hình Nhất Phàm dừng ở cửa chính của Bạch gia, Bạch Hạ tìm chìa khóa mà lần trước Bạch Thế Trạch đưa cho cô ở trongg túi, cô mở cửa nhỏ, mang Hình Nhất Phàm vào.
Vừa mới vào trong đại sảnh, liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong không khí, chỉ thấy Bạch Thế Trạch ngồi ở trên ghế sofa, vừa là mùi khói thuốc vừa là mùi rượu, giống như ông không cần mạng nữa vậy.
“Ba, ba sao vậy? Sao ba lại uống nhiều rượu như vậy hả!
Khụ…” Bạch Hạ đi đến, nhưng lại bị một trận khói nồng nặc lao đến.
Hình Nhất Phàm lập tức mở rèm cửa và cửa sổ ở bên cạnh mở ra, cho gió lao vào làm tan bớt mùi khói thuốc lá.
Bạch Thế Trạch ngước đôi mắt đỏ au đầy tơ máu lên nhìn Bạch Hạ, trong lòng của ông vừa vui mừng vừa chua sót.
“Hạ Hạ, ba có lỗi với con, là ba vô dụng, để con ở nước ngoài chịu nhiều ghẻ lạnh và buồn bực như vậy, là do ba không tốt…” Bạch Thế Trạch ở trước mặt Bạch Hạ, vậy mà lại khóc rồng lên như một đứa trẻ.
Bạch Hạ ở bên cạnh giật mình, cô nhanh chóng an ủi: “Con không sao, những năm này con sống rất tốt, ba, sao lại chỉ có một mình ba ở nhà vậy?”
Hình Nhật Phàm ở bên cạnh ngôi xuống, nói với Bạch Thê Trạch: “Bác trai, có chuyện gì thì cứ nói với chúng cháu đi!”
Bạch Thế Trạch nâng lên đôi mắt đã khóc đến đỏ hồng lên nhìn Hình Nhất Phàm ở bên cạnh nói: “Nhất Phàm, may mà có cháu giúp bác chăm sóc Hạ Hạ, nếu không đời này bác thật đúng là không còn mặt mũi nào gặp người nữa rôi.”
“Ba, em trai em gái đâu?” Bạch Hạ hỏi ông, lúc này, bọn họ phải ở trong nhà mới đúng chứ?
Trong lòng Bạch Hạ, mặc dù không thân với hai đứa em này, nhưng cũng không coi bọn họ làm kẻ thù. Đột nhiên Bạch Thế Trạch nắm chặt tay Bạch Hạ, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm cô: “Hạ Hạ, ba muốn nói cho con biết một chuyện, từ đầu đến cuối ba chỉ có một đứa con là con…
con biết không? Hai đứa bé mà Diệp Giai Mị sinh cho ba, đều không phải là con ruột của ba… bọn nó là con riêng của Diệp Giai Mị với người khác…”
Bạch Hạ nghe xong, đột nhiên nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tin nghe tin này, điều này đối với Bạch Hạ mà nói, đúng là tới vô cùng đột nhiên.
“Cái gì? Hai đứa nhỏ kia không phải là con ruột của ba?
Bọn họ không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì với con sao?”
Bạch Hạ hơi choáng váng.
Hình Nhất Phàm ở một bên bình tĩnh nói: “Ý của bác trai là, hai đứa trẻ đó là con riêng của mẹ kế em với người khác.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!