“Năm năm trước đêm đó thực sự đã để lại trong em một bóng ma sâu như vậy sao?”
Đường Tư Vũ siết chặt áo ngủ, cô gật đầu: “Ừm! Năm đó như là một cơn ác mộng… bởi vì em không biết người đó là anh… mỗi lần em gặp ác mộng, lại nhìn thấy bóng dáng hung ác đó…”
Hình Liệt Hàn sững sờ vài giây, quả thực năm năm trước trong bóng tối, hành động của anh sao có thể khiến người khác nghĩ anh là một người tốt? Khi đó anh bị thuốc khống chế, đã làm ra biết bao chuyện tàn bạo dã man, ngay cả chính bản thân anh cũng không nhớ rõ.
Có thể anh cho rằng đó là việc đàn ông thường làm, nhưng đối với một cô gái ngây thơ không quen biết, đó chắc chắn chính là một cơn ác mộng.
“Anh xin lỗi…” Hình Liệt Hàn không hiểu sao lại rất muốn nói ra ba chữ này.
Đường Tư Vũ cũng không muốn anh phải xin lỗi nữa, vì từ tận đáy lòng cô đã tha thứ cho anh lâu rồi, chỉ là cô không có cách nào đối diện với chuyện này mà thôi.
“Không cần xin lỗi, em tha thứ cho anh.”
Đường Tư Vũ nói xong, cô đây cửa bước vào trong phòng tắm.
Trên ghế sô pha phía sau, Hình Liệt Hàn thở phào nhẹ nhõm, nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, anh nhất định sẽ không để mình trở thành một tên khốn nạn giống như năm năm trước.
Sáng sớm, tại sân bay quốc tế.
Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn đứng đợi ở một lối ra đặc biệt, Đường Tư Vũ không ngừng cầm điện thoại xem thời gian, nhìn chằm chằm vào lối ra, mong chờ người nhà họ Hình mau chóng bước ra.
Mặc dù Hình Liệt Hàn cũng rất mong đợi sự trở về của cha mẹ và gia đình, nhưng tận sâu đáy lòng anh không nghĩ rằng Đường Tư Vũ lại trông mong như thế, anh đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt của cô: “Đừng nóng vội, sẽ nhanh ra ngoài thôi.”
Đường Tư Vũ vội vàng kéo tay anh từ trên mặt mình xuống, nghiêm túc nói: “Đừng như vậy, để mọi người nhìn thấy không tốt đâu!”
Hình Liệt Hàn bật cười một tiếng: “Sao vậy, có gì không tốt?”
“Đối với anh không thành vấn đề, nhưng ảnh hưởng xấu đến em, gia đình anh sẽ cho rằng em là loại con gái dễ dãi.”
“ÒI Em đề ý đến cách nhìn của người nhà anh đối với em vậy sao?” Hình Liệt Hàn nở nụ cười đầy ẩn ý.
Gương mặt xinh đẹp của Đường Tư Vũ hơi nóng lên, người đàn ông này rất thích dùng những thứ đen tối trêu chọc cô.
Đứng đắn một chút không được sao!
Hai người đang tình cảm thì đột nhiên có một bóng người nhỏ bé chạy ra từ cửa ra vào, không phải Đường Dĩ Hi thì là ai?
“Tiểu Hi!”
Đường Tư Vũ kích động kêu lên.
“Mamil Daddy…” Với tiếng hét non nớt, thằng bé ngay lập tức vắt chân lên cổ chạy về phía bọn họ, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ hưng phán.
Đường Tư Vũ vội vàng nghênh đón, trực tiếp ôm thằng bé vào lòng, hít vào hơi thở trẻ con của thằng bé, cô cảm thấy cả trái tim đều ấm áp, vuốt ve mái tóc mềm mượt của con trai, cô không nhịn được hôn lên một cái.
“Mami… con nhớ mami lắm!”
Thằng bé ngắng đầu lên, lập tức hôn lên mặt Đường Tư Vũ, sau đó hai cánh tay nhỏ ôm chặt lấy cô, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào bờ vai cô.
Tại lối ra, Hình Nhất Nặc vừa mới đuổi theo ra ngoài thì trông thấy thằng nhóc đang ở cùng bọn họ, cô lập tức cười nói: “Anh hai, chị Tư Vũ, hai người đến rồi.”
Nói xong, Hình Nhất Nặc lập tức chạy đến cạnh Hình Liệt Hàn, giống như một công chúa nhỏ đang khoe công lao: “Anh hai, em chăm sóc con trai anh rất tốt đó!”
Hình Liệt Hàn đưa tay ra xoa xoa đầu cô: “Rất tốt, cô em bé nhỏ của anh đã lớn rồi, cuối cùng cũng không chỉ biết gây chuyện mà còn biết chăm sóc người khác.”
“Tất nhiên rồi.” Hình Nhất Nặc đắc ý vênh khuôn mặt nhỏ thanh tú của mình lên.
Hình Nhất Phàm chưa trở về, ngay sau đó Hình Chính Đình và vợ Tưởng Lam cũng đi ra, đằng sau là người hầu và tài xế của bọn họ đang đầy hành lý.
“Cha, mẹt! Hai người về rồi.” Hình Liệt Hàn cười nói.
Đường Tư Vũ cũng bế con trai và chào họ: “Bác trai, bác gái.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!