Tô Hi còn có thể làm gì khác? Sau khi tìm được một bộ đồ ngủ để mặc vào, cô vội vàng vùi mình vào chăn bông, như thể điều này sẽ giảm bớt sự xấu hỗ cho cô.
Tâm trí của Ôn Lệ Thâm lại chỉ hiện lên vẻ hoảng sợ vừa rồi và thân hình trắng như tuyết của cô.
Người phụ nữ này có cố tình hay không đây? Cố tình để anh phải thức đêm trắng đêm nay hay sao?
Sau khi Tô Hi khóa chặt cửa, cô không bước ra ngoài nữa, Ôn Lệ Thâm nằm trên giường, nửa đêm rồi vẫn không ngủ được.
Buổi tối hôm nay đã trôi qua như vậy đấy.
Sáng sớm.
Một chiếc ô tô màu đen đậu ở trước cổng tiểu khu. Mẹ của Tô Hi, bà Lý Thiến, xuống xe với một ít trái cây. Bà nhìn lên các tầng trên cao của ngôi nhà. Bà thở dài, việc ở cùng với cô con gái nhỏ này ngày càng khó hơn.
Cô đã không về nhà kể từ cái ngày xem mắt hôm đó, và cô cũng không gọi cho bà.
Hiện tại bà cũng rất lo lắng cho cô, dù thế nào thì cô cũng là con gái của bà, lẽ nào bà lại không thương cho khúc ruột của mình?
Sáng sớm hôm nay, bà đi chợ mua một ít hoa quả tươi mà Tô Hi rất thích ăn đem qua, bà biết cô con gái này bận rộn công việc, không có thời gian ăn nên đương nhiên bà rất quan tâm đến sức khỏe của cô.
Vừa rồi bà gọi điện cho Annie, Anmnie nói với bà rằng Tô Hi đang ngủ ở nhà và chắc là cô chưa ăn sáng, bà đã mua bữa sáng mang đến.
Bà Lý bước nhanh về phía lối vào tòa nhà của Tô Hi, và đi lên lầu bằng thang máy.
Một lúc sau, đến cửa phòng Tô Hi, bà gõ cửa, bởi vì đã chín giờ sáng, theo logic mà nói, con gái bà cũng nên dậy rồi.
Đồng hồ sinh học của Ôn Lệ Thâm giúp anh mỗi ngày đều thức dậy lúc bảy giờ, anh đã dậy rồi, đang ngồi trên sofa chờ Tô Hi thức dậy.
Tô Hi nửa đêm mới ngủ vì chuyện xấu hỗ xảy ra đêm qua, bây giờ vẫn còn đang ngủ.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, anh sửng sốt, ai lại đến vào sáng sớm như vậy?
Tuy nhiên, tối hôm qua anh có nghe Tô Hi nói là Annie sẽ đến, anh tưởng là Annie nên không nghĩ sẽ là người khác, anh đưa tay ra mỏ cửa.
Nhưng bà Lý ở ngoài cửa cũng tưởng rằng là Tô Hi , bà cười nói: “Hi HiI”
Ngay khi bà Lý gọi tên con gái mình xong, bà nhìn lên và nhận ra nào phải con gái bà. Rõ ràng là một thanh niên trẻ cao lớn.
Ôn Lệ Thâm không ngờ người ngoài cửa lại là một phụ nữ trạc tuổi 50, hơn nữa, xét theo dáng vẻ thì hẳn là mẹ của Tô Hi.
Sau khi Ôn Lệ Thâm kinh ngạc vài giây, anh lập tức tươi cười chào hỏi: “Cháu chào bác.”
Bà Lý kinh ngạc nhìn Ôn Lệ Thâm, bà sửng sốt, trong phòng con gái bà có một người đàn ông? Và, sáng sớm như này, cậu ta mới đến, hay cậu ta đã ở lại nhà con gái bà từ tối qua?
Lòng bà Lý trong lập tức hỗn loạn, lẽ nào con gái bà đang yêu? Và người đàn ông trước mặt bà là bạn trai của nó?
“Chào cậu! Tôi là mẹ của Tô Hi, con bé còn chưa dậy sao?”
“Tối hôm qua cô ấy ngủ muộn, giờ vẫn đang ngủ trong phòng ạ.” Ôn Lệ Thâm trả lời tự nhiên.
Bà Lý thở dài trong lòng, vậy là chắc chắn rồi, người đàn ông này đêm qua ngủ ở đây. Hơn nữa, rất có thể là cậu ta đã ngủ với con gái bà, bà Lý lập tức chú ý quan sát Ôn Lệ Thâm, liền bị vẻ đẹp tuần tú của anh thu hút.
Từ góc nhìn này, bạn trai của con gái mình thực sự rất đẹp trail “Bác gái, để cháu đi gọi Tô Hi dậy.” Ôn Lệ Thâm không biết phải chào hỏi mẹ Tô Hi như thế nào, anh định gọi Tô Hi dậy.
“Không, không cần đâu, nếu Tô Hi vẫn còn ngủ, hãy để con bé ngủ! Bác có mang một ít trái cây đến, lát nữa nhắn lại với con bé là bác đến là được rồi.” Bà Lý cũng không muốn quấy rầy giác ngủ của con gái mình. Chỉ là, từ nhỏ bà đã biết Tô Hi là một đứa con gái ngoan.
Bây giờ, một người đàn ông xuất hiện trong phòng của con gái bà, hơn nữa chúng đang mặn nồng, có vẻ như con gái bà sẽ sớm thuộc về người khác.
Là cha mẹ, ai mà lại không thấy đau lòng cơ chứ?
“Cậu tên gì?” Bà Lý cười hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!