Cuối cùng cũng đã đến nơi sau khoảng hai mươi phút, Đường Tư Vũ cất giọng cảm kích: “Cảm ơn, anh dừng xe ở bên đường giúp tôi.”
Hình Liệt Hàn lái xe đỗ vào gần lề đường, Đường Tư Vũ xuống xe, khóe môi cong lên vẫy tay với anh ta. Khi xe vừa rời đi, ý cười trên khóe môi cô lập tức biến mắt, sau đó xoay người vội vàng chạy vào hội trường lớn.
Thời gian biểu diễn ngày càng đến gần, vì vậy tất cả tất cả mọi người trong ban nhạc cũng như đội ngũ nhân viên đều gắng sức làm việc, những buổi diễn tập cũng được chú trọng hơn, giống y như một buổi biểu diễn thật sự vậy, tuyệt đối không hề có một chút qua loa sơ sài nào.
Buổi trưa, sau khi luyện tập xong, Diệp Du có việc gấp cần phải xử lý, vì thế buổi chiều cô lại thảnh thơi. Tuy nhiên, Diệp Du có mấy bài hát mới muốn nhờ cô đệm nhạc nên đã đưa cho cô luyện tập. Trước kia Đường Tư Vũ cũng đã từng có ý nghĩ tự soạn nhạc, chỉ là do mấy năm nay cô lại phải chăm sóc cho con trai, tâm tư không rời khỏi người cậu nhóc nên không có thời gian để làm, nhưng bây giờ thì cô có thời gian rảnh rồi, cô cũng định nhận thêm việc để kiếm tiền nuôi bản thân và con trai mình.
Lâu lắm rồi Đường Tư Vũ chưa đến công ty của cha cô. Đường gia mở một công ty về luyện kim với quy mô lớn, mỗi năm đem lại không ít lợi nhuận, hơn nữa cha cô cũng nhận được nhiều nguồn lãi từ những lĩnh vực đầu tư khác nữa, vì thế trong giới doanh nhân, Đường gia cũng có một chỗ đứng vững chắc. Những năm gần đây, Khưu Lâm còn lắn sân sang cả lĩnh vực châu báu, Đường gia bắt đầu lao vào phát triển ở nhiều lĩnh vực khác nhau, việc kinh doanh ngày càng hưng thịnh.
Chỉ có điều, Đường Tư Vũ từ trước đến nay chưa bao giờ hỏi cha cô bất cứ điều gì về công ty. Mặc dù Khưu Lâm là một người phụ nữ, nhưng bà ta không cam lòng chỉ làm một bà nội trợ. Những năm gần đây bà ta đã hoàn toàn tiếp quản công ty cùng với cha cô, cũng được coi như là một nữ cường nhân.
Kể từ khi Khưu Lâm nhúng tay vào việc quản lý công ty, Đường Tư Vũ cũng ít khi đến công ty tìm cha cô.
Cô tìm một quán cà phê để ăn trưa, sau khi ăn xong cô liền gọi xe đi về nhà để luyện đàn piano.
Khoảng ba giờ chiều, chiếc cửa thông giữa hai nhà đột nhiên bị mở ra dọa cô hết hồn. Con trai cô chắc chắn không thể về nhà sớm vậy được, vậy người có thể vào đây đương nhiên chỉ có thể là Hình Liệt Hàn mà thôi.
Không có con trai ở nhà, bầu không khí giữa hai người liền trở nên lạnh nhạt.
Hình Liệt Hàn cầm chiếc chìa khóa xe trong tay vứt vào trong lòng cô: “Xe cô còn phải sửa mấy ngày nữa, cô dùng tạm chiếc xe này đi.”
Đường Tư Vũ có chút ngạc nhiên. Mặc dù anh ta luôn mỉa mai cạnh khóe cô, nhưng hành động này khiến cô khá vui vẻ, cô nhìn nhãn hiệu một chút liền nhận ra đây là xe Ferrari, cô ngắng đầu lên nói với anh ta: “Cảm ơn.”
Hình Liệt Hàn khoanh tay đứng tựa vào tường, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô: “Tôi có một yêu cầu, cô bắt buộc phải đồng ý.”
“Anh nói đi!” Đường Tư Vũ hiếu kỳ nhìn anh ta.
“Tránh xa Mộ Phi ra một chút.” Hình Liệt Hàn trực tiếp nói thẳng ra.
Đường Tư Vũ ngơ ra một lúc, sau đó có chút không hiểu hỏi anh ta: “Tại sao?”
“Tôi không thích cô với tình cũ dây dưa mãi không dứt, ảnh hưởng tới cuộc sống con trai tôi.” Ngữ khí của Hình Liệt Hàn mang theo chút giễu cọt.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tư Vũ hơi ửng đỏ: “Tôi với anh ta đã phân ranh giới rõ ràng từ lâu rồi.”
“Tôi không có hứng thú để nghe chuyện của hai người, nói tóm lại, tôi không muốn tiếp tục nhìn thấy cô và người đàn ông này hôn nhau thân mật ở trước cửa nhà nửa.
Đường Tư Vũ trợn trừng mắt, con mắt nào của anh ta nhìn thấy cô và Mộ Phi hôn nhau thắm thiết? Cô ảo não nói: “Anh ta cứ đến tìm tôi, tôi biết làm thế nào bây giờ?”
“Điều đó cho thấy sự cự tuyệt của cô đối với anh ta vẫn chưa rõ ràng.” Hình Liệt Hàn hừ lạnh một tiếng, không quên được lúc ở trong thang máy, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Mộ Phi, gương mặt lại tràn đầy sự mến mộ.
Đường Tư Vũ sững sờ, chỉ có thể than rằng: “Tôi sẽ tìm anh ta để nói chuyện.”
Hình Liệt Hàn nghe thấy câu này, gương mặt anh tuần tối sầm lại: °Xem ra cô vẫn chưa quên được anh tai”
Đường Tư Vũ nghẹn lời, người đàn ông này kiểm soát người khác nhẹ nhàng ghê!
Mặt cô có chút ửng hồng: “Đây là chuyện của chúng tôi, không liên quan gì đến anh cải”
Gương mặt anh tuấn kia càng trở nên cứng nhắc, sắc mặt càng thêm khó coi, trực tiếp mở cửa rời đi.
“À, chiều nay đề tôi đi đón con.”
Tuy nhiên, đáp lại cô chỉ có tiếng đóng cửa phập một cái.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!