“Mami, chúc ngủ ngon!”
Cậu nhóc chớp mắt, khuôn mặt nhỏ gồi lên tay, rất ngoan.
“Chú ngủ gnon, mami ở ngay phòng bên cạnh, nếu muốn đi vệ sinh thì ấn chuông ở trên tường, mami sẽ qua.”
“Mami, không cần đâu, con đã là nam tử hán rồi, con có thể tự mình đi vệ sinh.”
Cậu nhóc dũng cảm mà nói.
“Được! Tiểu Hi giỏi thật.”
Đường Tư Vũ cười cúi người xuống, hôn một cái lên mặt nhỏ của cậu: “Ngoan, ngủ đi.”
Đường Tư Vũ nói xong liền dứt khoát đứng dậy đây cửa rời đi. Cô cũng hy bọng có thể giúp con trai dưỡng thành tính cách độc lập. Lúc trước ở cùng cô, con trai đã có tính độc lập nhưng sau này được hai ông bà Hình gia chiều chuộng, cậu lại trở thành ở lại.
Cô đóng cửa lại đi ra, hình bóng mê người của Hình Liệt Hàn đứng dưới bóng ánh đèn, khẽ hỏi cô: “Ngủ rồi?”
“Sắp ngủ rồi, có lẽ còn cần mấy phút nữa.”
Đường Tư Vũ nói xong, nói với hắn: “Về phòng đi!”
Đáy mắt Hình Liệt Hàn xẹt qua toa sáng, hắn đi qua cửa từ sau người cô. Lúc trước cô luôn có chút tránh né nhưng bây giờ, tình hình đã không giống vậy nữa, cô là vợ hắn, là người thuộc về hắn rồi.
Đường Tư Vũ vừa bước hai bước, một cánh tay có lực ôm lấy từ phía sau, người đàn ông gợi cảm thấp giọng: “Bà xã…”
ĐỨNG LỮ VU 2… “Bà xã!”
Giọng người đàn ông kiên định lại dịu dàng, giống như đang luyện tập vậy: “Bà xã, bà xã.”
“Anh làm gì vậy?”
Đường Tư Vũ không kìm được mà bị hắn chọc cười.
“Anh phải gọi hai chữ này cho tốt, cái này anh phải gọi em cả đời đấy, anh phải gọi cho dễ nghe.”
Nói xong hắn lại kề bên tai cô mà khản giọng hỏi: “Đúng không? Bà xã?”
Giọng của người đàn ông này vốn là kiểu vừa nghe liền khiến người ta mang thai đó, bây giờ hắn lại cố ý thêm hơi thở mê hoặc, cô thật sự bị hắn gọi mà có chút chịu không được nữa.
“Được rồi, gọi rất dễ nghe rồi.”
Cô hơi đỏ mặt khen hắn.
“Thật sao? Vậy em có phải cũng phải học gọi anh là ông xã? Anh muốn nghe.”
Cô thường ngày đều gọi thẳng tên hắn, loại xưng hô thân mật như ông xã này, cô vẫn chưa từng gọi trước mặt người khác.
Hình Liệt Hàn giống như đứa trẻ tùy hứng vậy, chống lên vai cô: “Gọi đi! Anh muốn nghe.”
“Ông xã.”
Đường Tư Vũ có chút cứng nhắc mà nói ra hai chữ này.
Quả nhiên hắn có ý kiến: “Không đủ tình cảm, gọi thêm mấy lần nữa.”
“Ông xã…” Đường Tư Vũ cắn môi, có chút xấu hỗ mà gọi.
“Giọng điệu nhẹ hơn chút nữa, nũng nĩu thêm chút nữa.”
“Em mới không gọi đâu.”
Cô thật sự rất xấu hổ, cô không phải là loại con gái nói chuyện ống ẽo đó.
Hình Liệt Hàn kéo vai cô qua, để cô đối diện với hắn, trong ánh mắt hắn có tia cổ vũ: “Chỉ kêu cho một mình anh nghe thôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!