Chương 613
“Cô còn biết đây là nhà cô? Hừ!”
Anh cho rằng cô đã quên cái nhà này rồi.
Tô Lam đi tới, ôm lấy cổ Quan Triều Viễn .
“Anh Triều Dương bảo tôi qua nhà anh ấy ăn cơm, anh ấy là đàn anh, tôi cũng không thể không nhận ân tình của anh ấy chứ, hơn nữa chị Gia Gia còn là người hâm mộ của tôi nữa.”
“Cô gọi anh ta là cái gì? Cô có tin cô còn gọi cái tên đáng ghét kia nữa, tôi lập tức giết anh ta không?”
Anh Triều Dương? Có phải cách gọi này quá thân mật rồi không?
“Trời ạ, người ta đã kết hôn rồi, đến con cũng có rồi, làm như tôi với anh ấy có thể có gì đó vậy!”
Tô Lam còn định nói gì đó, nhìn khuôn mặt “đáng ghét” của Quan Triều Viễn , lập tức nuốt xuống không nói nữa.
“Được được, tôi không gọi nữa, không tức giận nữa, có được không? Lâu lắm rồi không gặp, đừng vừa gặp đã cãi nhau”
Quan Triều Viễn duỗi cánh tay ra, ôm lấy eo Tô Lam, để cô ngồi vào trong lòng mình.
“Muốn tôi không tức giận nữa cũng được, phục vụ tôi cho tử tế”
Mặt dù trên mặt Quan Triều Viễn vẫn còn vẻ tức giận, nhưng hiển nhiên là do giả vờ.
Tô Lam thuận thể ôm lấy cổ Quan Triều Viễn .
“Được, biết rồi.”
Lúc này khóe môi Quan Triều Viễn mới bắt đầu giương lên: “Muốn em phục vụ ngay bây giờ”
Nói rồi, anh hôn lên cổ Tô Lam.
“Anh đừng làm loạn, giờ mới mấy giờ chứ? Còn chưa ăn tối đâu!”
“Tôi đã chờ em hơn nửa ngày rồi, còn để ý mấy giờ nữa chứ!”
Quan Triều Viễn không dừng lại, thở gấp, hôn từ cổ Tô Lam, một đường đi xuống.
“Vậy cũng không thể làm ở trong thư phòng được!”
“Thư phòng thì làm sao? Vừa khéo còn chưa từng làm ở thư phòng!”
“Haizz!”
Tô Lam còn muốn nói gì, có lẽ là Quan Triều Viễn cảm thấy quả phiền, trở người lại, hôn lên môi Tô Lam.
“Ư ư..”
“Nhớ em, Tô Lam, nhớ sắp chết rồi!”
Quan Triều Viễn vừa hôn, vừa lẩm bẩm mơ hồ không rõ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!