Mặc dù cánh tay của anh ấy cũng rất rắn chắc, nhưng cô vẫn cảm thấy không có lực bằng tay của Quan Triều Viễn. Khi nghĩ đến đây, Tô Lam bỗng lắc đầu, tại sao mình còn nghĩ đến tên đốn mạt kia? Đáng lẽ cô nên hoàn toàn quên anh đi. Dù nghĩ như vậy nhưng cô vẫn bất giác sờ vào môi mình, trong đầu lại nhớ đến nụ hôn mạnh mẽ mấy ngày trước.
Ngay sau đó, họ bước lên thảm đỏ và bước vào cổng biệt thự. Một cặp vợ chồng già ngoài sáu mươi tuổi đang đứng ở cửa đón tiếp khách mời.
Có lẽ là ông cụ Lý, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn toát ra phong thái uy nghiêm sang trọng, tóc bạc phơ nhưng khỏe mạnh nhanh nhẹn. Người phụ nữ lớn tuổi đứng bên cạnh ông ấy mặc một bộ sườn xám bằng gấm màu đỏ thẫm, cả người đeo bộ trang sức bằng ngọc lục bảo, ngập tràn khí chất quý phái đôn hậu.
Cặp vợ chồng này không thể bắt bẻ được lễ nghi, thi thoảng hai người nhìn nhau cười tủm tỉm, xem ra tình cảm của họ không những rất thuận hòa mà còn cực kỳ nồng thắm, khiến người khác nhìn vào không thể không ngưỡng mộ kiểu quan hệ chung sống hòa hợp, hạnh phúc bên nhau đến già này.
Khi Quan Khởi Kỳ và Tô Lam đứng trước mặt họ, Quan Khởi Kỳ khom lưng cúi chào rất lễ độ, tươi cười nói: "Ông cụ Lý, chúc ông mạnh khỏe an khang, bà chủ, chúc bà trẻ mãi không già!”
“Thằng nhóc Khởi Kỳ này, miệng của cháu càng ngày càng ngọt, mà này, tôi chưa gặp qua cô gái này?” Bà cụ Lý đảo mắt nhìn sang Tô Lam, đưa mắt quan sát cô từ trên xuống dưới.
Sự chú của bà cụ Lý làm cho Tô Lam hơi ngượng ngùng, bởi vì ánh mắt của bà ấy vô cùng sắc bén, tựa như muốn nhìn xuyên vào trong quần áo của cô.
“Cô ấy là Tô Lam, là... bạn của cháu.” Quan Khởi Kỳ ngập ngừng trả lời.
Nghe vậy, Tô Lam không khỏi ngẩng đầu nhìn anh ấy, thầm nghĩ: “Tại sao không nói thẳng ra mình là nhân viên của anh ấy nhỉ? Lẽ nào ở đây có kiêng cứ điều gì?”
Lúc này, đột nhiên bà cụ Lý chỉ tay vào Quan Khởi Kỳ trêu chọc anh ấy: "Thằng nhóc này không thật thà, Vân Vân không ở đây nên không cần phải nói xạo như vậy đâu.”
“Bà ơi, hôm nay bà tha cho cháu đi!” Quan Khởi Kỳ bước tới nắm lấy tay bà cụ Lý, ánh mắt cầu xin sự thương xót.
Tô Lam không có thời gian để nghĩ xem bà cụ Lý đang nói về Vân Vân là ai, vì vậy cô nhanh chóng mỉm cười thật nền nã: "Thưa ông cụ Lý và bà cụ Lý, hy vọng mười năm nữa cháu vẫn sẽ có thể tham gia tiệc kỷ niệm vàng năm mươi năm ngày cưới của ông bà!"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!