Tối hôm đó, Tô Lam đang tựa vào đầu giường nghĩ cách làm sao để thăm dò được Minh An được đưa đến từ trại trẻ mồ côi nào thì bỗng nhiên điện thoại reo lên.
Cô cúi đầu nhìn thử, là Kiều Tâm đang gọi thì nhanh chóng bắt máy: “A lô?”
“Tô Lam, hôm nay tớ đụng phải ôn thần rồi, xui xẻo hết nói luôn!” Sau đó âm thanh của Kiều Tâm lập tức truyền tới.
“Lại có ai chọc giận cậu?” Trái lại Tô Lam cũng không để ý lắm, bởi vì cô ấy vẫn thường xuyên than thở như thế này.
“Còn ai nữa? Chính là người thứ ba giữa cậu và nhà tư bản đó!” Giờ phút này lửa giận của Kiều Tâm vẫn đang bốc cao ba thước.
“Cô ta gây phiền phức cho cậu sao?” Tô Lam căng thẳng hỏi.
Kiều Tâm tức giận nói: “Xế chiều hôm nay tớ quay lại làm việc, đến muộn nửa tiếng còn bị bắt quả tang, tháng này chẳng những bị mất hết tiền thưởng mà còn phải viết bản kiểm điểm!”
“Chẳng lẽ Phương Ngọc Hoan gọi điện đến Thịnh Thế tố cáo cậu?” Tô Lam không ngờ rằng Phương Ngọc Hoan là kẻ có thù tất bảo như vậy. Kiều Tâm thở dài nói: “Không phải là gọi điện tử cáo, bây giờ người ta là thanh tra do trụ sở chính cử đến Thịnh Thế để chấn chỉnh kỷ luật trong công việc, hơn nữa còn vừa nhậm chức vào chiều nay, cậu nói xem có trùng hợp quá hay không? Tớ vừa khéo dính ngay họng súng của cấp trên, xem ra hôm nay cô ta cố tình gây gổ không muốn cho tớ đi là để chờ tớ ở chỗ này!”
Nghe vậy, Tô Lam cúi đầu ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Thanh tra do trụ sở chính phái đến Thịnh Thế, đây là chức vụ mà Quan Triều Viễn giao cho cô ta à?”
“Nghe nói là từ trụ sở chính xuống, không có quan hệ gì với Thịnh Thế. Ha, người phụ nữ Phương Ngọc Hoan này cũng thật ghê gớm, phải rồi, chủ tịch ở trụ sở chính không phải là mẹ của Quan Triều Viễn ư? Có vẻ như Phương Ngọc Hoan đã được mẹ của Quan Triều Viễn chấp nhận rồi? Bằng không thì sao có thể trực tiếp nhảy dù xuống Thịnh Thế như vậy được? Hơn nữa còn là chức vụ được cử đến làm việc cho cấp trên.” Kiều Tâm phân tích.
“Thôi, sau này cậu cố gắng tuân thủ kỷ luật đi, đừng để cho cô ta nắm thóp thì cô ta sẽ không làm gì được cậu” Tô Lam khuyên ngăn.
“Tớ nghĩ cũng chỉ có thể như vậy, nhưng nếu cô ta cố ý gây khó dễ cho tớ thì tớ không nghĩ mình có thể tiếp tục làm việc ở Thịnh Thế được.” Kiều Tâm ngậm ngùi nói.
“Đi đến đầu tính đến đó, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng thôi” Tô Lam nói.
Giờ phút này, Tô Lam thầm nghĩ trong đầu: Nếu như Phương Ngọc Hoan đã nhận được sự chấp thuận của nhà họ Quan, vậy thì chứng tỏ chuyện tốt của cô ta và Quan Triều Viễn cũng đang đến gần.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!