“Cô lại là củ hành củ tỏi nào? Tôi cho cô biết, đợi tôi lên làm bà chủ của nơi này, đó là ngày cô cút khỏi Thịnh Thế!” Đương nhiên Phương Ngọc Hoan không có bất cứ ấn tượng tốt nào với Kiều Tâm, cô ta chỉ vào Kiểu Tâm trừng mắt la ầm lên.
“Quan Triều Viễn đúng là mắt bị mù, tìm loại đàn bà đanh đá như cô, tôi cho cô biết tôi chẳng muốn hầu hạ, bà đây không thèm!” Kiều Tâm chỉ thẳng vào mũi của Phương Ngọc Hoan mắng to.
“Mẹ Trần, đuổi hai ả đàn bà này ra khỏi nhà!” Phương Ngọc Hoan bó tay hết cách, lớn tiếng kêu mẹ Trần.
Mẹ Trần hơi khó xử, nhưng không dám không nghe lời Phương Ngọc Hoan, chậm rãi đi tới nói với Kiều Tâm và Tô Lam: “Cô Tô, cô Kiều, mới hai cô rời khỏi đây.”
Nhìn thấy mẹ Trần khó xử, Tô Lam rơi nước mắt gọi: “Quan Triều Viễn, anh còn là đàn ông thì
ra đây cho tôi!”
Sau một lúc, cửa phòng ngủ bị mở ra.
Một bóng người cao lớn mặc áo sơ mi trắng quần tây đen dài đi ra khỏi cửa phòng ngủ.
Trong nháy mắt, người trong phòng khách đều im lặng, phòng khách sa vào bầu không khí yên tĩnh.
Hai mắt Tô Lam đầy nước mắt nhìn anh bước từng bước tới mặt cô, đôi mắt cô chăm chú
nhìn khuôn mặt không thay đổi kia.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, xen lẫn quá nhiều tình cảm, trong mắt Tô Lam tràn đầy trách móc, mà trong đôi mắt của Quan Triều Viễn lại là phức tạp, cô không hề tìm được đáp án mình muốn trong đôi mắt anh.
Có lẽ thời gian hai người đối mặt với nhau quá dài, Phương Ngọc Hoan đứng một bên khoác lên cánh tay của Quan Triều Viễn, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Triều Viễn, anh nói cô ta chúng ta sẽ sắp kết hôn, mời cô ta sau này đừng quấn lấy anh nữa!”
Quan Triều Viễn nhíu chặt lông mày, lại không nói lời nào, Phương Ngọc Hoan hơi sốt ruột.
Tô Lam nhìn thoáng qua cánh tay của anh đang bị Phương Ngọc Hoan kéo, Quan Triều Viễn cũng không từ chối, dáng vẻ như đây là chuyện đương nhiên.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!