Cuối cùng Tô Lam nói với Tôn Ngọc Như: "Cô nhớ kỹ một câu, muốn người khác không biết, trừ khi mình không làm, những chuyện cô lén lút làm, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều biết, cú ngã của cô hôm nay chính là nhân quả do chính cô gieo trồng!" Nói xong, Tô Lam xoay người bỏ đi không thèm nhìn lại, để lại Tôn Ngọc Như đứng đó với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Chạng vạng tối, Tô Lam mới từ bên ngoài trở về.
Thấy Tô Lam về, Kiều Tâm vội vàng tiến đến nói: "Tớ chuẩn bị lẩu rồi, tối nay chúng ta uống mấy ly."
Kiều Tâm cẩn thận quan sát nét mặt của Tô Lam, thấy biểu cảm của cô tương đối bình thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh, một nồi lẩu được đặt trên bàn, các món ăn Kiều Tâm chuẩn bị rất phong phú, đầy một bàn.
Kiều Râm rót một ly rượu vang cho Tô Lam, sau đó nâng ly, cười nói: "Nào, từ nay về sau chúng ta tạm biệt quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới, ngày mai cùng nhau đi tìm việc!"
Nghe vậy, khóe miệng Tô Lam giật giật, đặt ly rượu trong tay xuống.
Kiều Tâm thấy vậy, không kiềm chế được cũng đặt ly xuống, cau mày hỏi: "Tô Lam, cậu sao thể? Có phải không bỏ xuống được không?"
"Không có!" Tô Lam nhanh chóng ngẩng đầu lên phủ nhận.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!