Hai tháng sau, vào đầu hè, nam giới bắt đầu mặc áo sơ mi cộc tay, nữ thì bắt đầu mặc những chiếc váy mỏng nhẹ.
Chiều hôm đó, sắp đến giờ tan làm, Tô Lam nhận được một tin nhắn.
"Cô Tô, tối nay có tiện dùng bữa cùng tôi không?"
Tin nhắn là do Quan Khởi Kỳ gửi, nhìn thấy dòng này, Tô Lam hơi nhíu mày.
Kể từ ngày đó, anh ấy rất ít khi làm phiền đến cô, thỉnh thoảng ghé qua Thanh Sơn sẽ mang cho cô ít đặc sản quê nhà từ Giang Châu, thỉnh thoảng mới ăn với nhau một hai bữa cơm.
Cứ tầm mười ngày nửa tháng sẽ nhắn tin trò chuyện với cô, mấy câu đơn giản như nghỉ lễ vui vẻ hay chú ý chăm sóc bản thân, giống như một người bạn bình thường.
Đối với những thứ này, dĩ nhiên Tô Lam không tiện từ chối, nghĩ rằng nếu có thể làm bạn bình thường với Quan Khởi Kỳ cũng là một lựa chọn hay.
Sau khi xem tin nhắn chừng mười giây, Tô Lam nhắn lại.
"Lại đi công tác Thanh Sơn à?"
Mỗi lần anh ấy đến đây đều nói là đi công tác, tiện thể ghé thăm cô một lát, lời thoại Quan Khởi Kỳ, Tô Lam đã thuộc nằm lòng.
Quả nhiên, chuông điện thoại đã reo lên, là tin nhắn đáp lại của anh ấy.
"Có một vụ án cần tôi giải quyết."
Thấy vậy, Tô Lam mím môi cười, không biết là vụ án quan trọng đến mức nào mà khiến cho đại luật sư Quan phải bỏ ra mấy ngày chạy tới chạy lui như thế.
Nhưng Tô Lam cũng không vạch trần anh ấy, ngược lại còn vui vẻ trả lời tin nhắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!