Tô Lam liếc nhìn xung quanh mịt mù khói, sau đó cười nói: "Tôi đoán anh là người ăn mặc lịch sự nhất ở đây!"
Quan Khởi Kỳ liếc nhìn người bên cạnh đang mặc rất thoải mái, nói: "Xem ra tôi nên mua hai
bộ quần áo bình thường."
"Anh mặc size bao nhiêu? Chỗ tôi có một đồng nghiệp mở cửa hàng quần áo hàng hiệu ở Thanh Sơn, nhân lúc đang sale, tôi có thể mua tặng anh một bộ!" Tô Lam suy nghĩ trong chốc lát.
Lần trước, cô nhận điện thoại mấy nghìn tệ của người ta, đã đến lúc bảo đáp ân tình này, nếu mua một bộ quần áo bình thường của thương hiệu lớn cũng phải hai ba nghìn tệ, hàng được chiết khấu thì sẽ vừa túi tiền của cô hơn.
"Anh mặc size XL." Những tưởng Quan Khởi Kỳ còn từ chối một lần cho có lệ nhưng không ngờ anh ấy lập tức cười, nói ra size quần áo của mình.
"Được, tôi sẽ gửi ảnh qua WeChat để anh chọn kiểu." Tô Lam cười nói.
Thật ra thì cô cũng thích những người thoải mái, ghét những người làm bộ làm tịch, ra vẻ này kia.
"Vậy anh cảm ơn trước nhé." Quan Khởi Kỳ hào phóng nói.
Tô Lam cười, hai người lại tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Nói về công việc, cuộc sống hàng ngày và cả mấy chuyện tầm phào, không nói thì thôi, giờ Tô Lam phát hiện cô và Quan Khởi Kỳ nói chuyện rất hợp.
Trong thành phố này, cô thật sự không có nhiều người để nói chuyện cùng.
Mỗi ngày cô đều bận rộn công việc, rồi về nhà nấu nướng, ăn cơm, ngủ nghỉ chỉ có một
mình, cuộc sống vô cùng tẻ nhạt, nhưng lại rất bình yên, không khiến cô phải hoảng sợ, cô vẫn muốn tiếp tục sống một cuộc sống như thế...
Khoảng chín giờ, chiếc Land Rover chậm rãi đậu ở tầng dưới trong khu chung cư nơi Tô Lam đang thuê.
"Sáng mai tôi về rồi, đây là sặc sản địa phương của Giang Châu tôi mang cho em, em nấu nướng không tệ, có thể tự nấu mà ăn." Quan Khởi Kỳ vươn tay cầm lấy một chiếc túi từ ghế sau đưa cho Tô Lam. Tô Lam nhìn xuống chỗ trứng bắc thảo, bánh xuân và những đặc sản Giang Châu khác, trong lòng không khỏi ấm áp, trước đây khi còn ở Giang Châu mấy thứ này
Sơn không mua được đặc sản Giang Châu chính hiệu như vậy.
"Cảm ơn anh." Tô Lam cong mắt, mỉm cười.
"Không còn sớm nữa, em về đi." Quan Khởi Kỳ nhìn thật sâu vào Tô Lam, trong mắt ánh lên một tia sáng.
Tô Lam sợ nhất là loại ánh mắt này, bởi vì nó làm cho cô cảm thấy áp lực, vì vậy, cô nhanh chóng mở cửa xe, quay đầu nói: "Tạm biệt!"
Nhìn chiếc Land Rover lái đi khuất tầm mắt, Tô Lam xoay người xách túi đi vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!